Đôi
dòng cảm nhận về bài thơ:
KỶ NIỆM MỘT DÒNG SÔNG
KỶ NIỆM MỘT DÒNG SÔNG
Bên
cầu quán nhỏ dáng xiêu xiêu,
Xóm
bãi ven đê nhạt nắng chiều.
Cồn
cát mom sông tình lãng đãng,
Nương
dâu, vạt mía cảnh đìu hiu.
Chiều
buông mõ điểm xa xa lắc,
Đêm
xuống tiêu ngân vọng vọng đều.
Sóng
gợn lao xao làn nước biếc,
Thức
về kỷ niệm một thời yêu.
***
Một
thời yêu ấy đã bao năm
Vẫn
gói trong tôi nỗi nhớ thầm…
Nhớ
nụ cười tươi cô lái trẻ,
Nhớ
lời hẹn ước bạn đồng tâm.
Nhớ
chòm mây trắng hòa trong nước,
Nhớ
dải ngân hà tắm đáy sông.
Nhớ
nhớ thương thương lòng vấn vít
Cho
dù năm tháng đã xa xăm.
***
Xa
xăm cho mãi đến xa xưa
Kỷ
niệm còn in trận Bến Chùa
Mặt
nước âm vang làn đạn réo
Đường
đê vọng dậy tiếng quân hô
Máu
thù đổ xuống tanh sông nước
Xác
giặc phơi ra uế bãi bờ
Lấy
máu quân thù mà rửa hận
Oai
danh lừng lẫy đến ngàn thu.
Hữu Độ - Gia Tuế
Bài
thơ “Kỷ niệm một dòng sông” ba khổ liên
hoàn là một cầu nối dòng cảm xúc của hai
bạn thơ vong niên Hữu Độ và Gia Tuế . Cụ
Gia Tuế năm nay trên tuổi 80, còn tác giả Hữu Độ kém thua Thi lão Gia Tuế 12
tuổi . Nhưng không biết mối cơ duyên nào
để hai tác giả cùng gặp một tứ thơ kỷ niệm về một dòng sông. Thực chất là một
câu chuyện tình, một sự hy sinh oanh liệt, cao cả của một nữ du kích thời chống
Pháp, trên bến sông làng Chùa thuộc tình Hà Tây cũ, nay thuộc huyện Ứng Hòa, Thành
phố Hà Nội.
Bài thơ tuy của hai tác giả
nhưng lại xuyên suốt một mạch thơ, với
ba chương . Mỗi chương một khổ để cùng phác họa một cách sâu sắc về mối tình duyên đôi lứa, tưởng đã trôi về dĩ
vãng của mất mát đau thương trong thời kỳ chống Pháp.
Chương 1 ( Khổ thơ thứ nhất )
Với một số câu từ “ Cồn cát mom sông
tình lãng đãng,/Nương dâu, vạt mía cảnh đìu hiu./ Chiều buông mõ điểm xa xa
lắc,/ Đêm xuống tiêu ngân vọng vọng đều.
Để rồi tác giả Hữu Độ gieo câu kết ‘ Sóng gợn lao xao làn nước biếc/ Thức về kỷ niệm một thời yêu.”.
Từ xúc cảm của bản thân , từ một kỷ
niệm thời xa cũ, hay từ một mối tình man mác tuổi thanh niên mà tác giả Hữu Độ
đã có một khổ thơ tám câu như hoài niệm, như nuối tiếc, nhưng lại làm thức dậy
mối tình sâu kín của Thi lão Gia Tuế.
Thời trai trẻ trên bến sông quê , Thi
lão Gia Tuế là một nhân chứng sống về
trận đánh bến sông làng Chùa.( làng của nhà thơ Nguyễn Gia Thiều). Sử sách quân
sự Hà Tây xưa có ghi : “Ta tiêu diệt 1
đại đội lính Lê dương trong trận phục kích này”. Nhưng bên cạnh sự chiến thắng
vẻ vang ấy cũng có những nỗi đau. Nỗi đau da diết là một nữ du kích lái đò đã
hy sinh trong trận đánh, và đã mang đi cả một mối tình thơ mộng tuyệt vời, một thời đã vờn trong mây
nước, cùng tìm giải Ngân Hà dưới đáy sông.
Và hơn nửa thế kỷ đã trôi qua mà vẫn để
lại cho người sống tới hôm nay, phải suy tư, đã lao tâm khổ tứ chắt lọc ra
những vần thơ “Một thời yêu ấy đã bao năm/
Vẫn gói trong tôi nỗi nhớ thầm…/Nhớ nụ cười tươi cô lái trẻ / Nhớ lời hẹn ước bạn đồng tâm”.
Không những vậy còn hơn thế nữa, sau việc tạm
gọi chương hai chuyện tình . “ Nhớ lời hẹn ước”. Tác giả Gia Tuế đã bắc cầu thơ chuyển sang chương Ba “ Rửa hận”
Xa xăm cho mãi đến xa xưa / Kỷ niệm còn in trận Bến Chùa
Mặt nước âm vang làn đạn réo /Đường đê
vọng dậy tiếng quân hô
Máu thù đổ xuống tanh sông nước / Xác
giặc phơi ra uế bãi bờ
Lấy máu quân thù mà rửa hận / Oai danh lừng lẫy đến ngàn thu.
Cảm xúc từ sự mất mát trong tình yêu, tác
giả đã biến đau thương thành hành động, để cùng đồng đội xông lên tiêu diệt
quân thù. Trận đánh kết thúc, cái oai danh lừng lẫy của trận chiến, của những
người đã hy sinh , trong đó có người nữ du kích lái đò còn thơm vọng mãi tới
ngàn thu.
Với những sự rung cảm thực sự, mà
tác giả Hữu Độ cũng như thi lão Gia Tuế
đã vẽ lên một bức tranh bi hùng, đã viết lại câu chuyện tình cùng sự hy sinh vô
giá ở một bến sông quê .
Bằng sự tinh tế , quan sát cảnh sắc ven sông vào
khoảng thời gian từ lúc chiều tà cho đến lúc đêm xuống. Những từ lãng đãng, đìu hiu, xa xa lắc, vọng vọng
đều,… đã làm cho người ta không thể không “Thức về kỷ niệm một thời yêu”. trong khổ đầu của liên khúc.
Và bằng bút pháp của
mình cụ Gia Tuế đã khéo hòa trộn ngôn ngữ, dùng nghệ thuật bắc cầu để liên kết
các khổ thơ với nhau. Các cụm từ “một
thời yêu”, “xa xăm”, “xa xưa” đã
được cụ Tuế dùng như một nốt nhấn ở câu
đầu và cuối các khổ thơ, đã gây hiệu quả bất ngờ khiến lòng người nghe tràn
dâng cảm xúc .
Xin cảm ơn tác giả Hữu Độ và thi lão Gia Tuế đã để lại cho lớp trẻ
một bài thơ, một câu chuyện tình, một sự
hy sinh oanh liệt của người nữ du kích lái đò trên bến sông xưa, qua Bài thơ “Kỷ niệm một dòng sông”.
Tư Đức