MÙA XOAN NỞ
Ai hẹn mà xoan đã nở
đầy
Ngày Xưa...ào ạt bủa về đây
!
Vẫn màu hoa nhuộm vườn xuân
thắm
Và sắc trời buông sợi nắng
gầy
Đau đáu một chiều bông tím
rụng
Xót xa đôi bóng bướm vàng
bay
Bồi hồi mộng cũ loang đường
vắng
Ngóng bước người đi, chạnh
nỗi này
Nguyễn Gia
Khanh
Lời bình: Châu Thạch
Nhiều người nói thơ Đường vì phải tuân
theo luật lệ gò bó nên khô khan. Đọc “Mùa Xoan nở” của Nguyễn Gia Khanh tôi
thấy quan niệm trên chỉ đúng cho những bài thơ chưa đạt. Thơ Đường mà hay thì
cũng giống như viên kim cương lóng lánh, tuy nhỏ nhưng thâu cả tinh hoa, phản
chiếu bầu trời trong cái hạt bé tí kia. Đọc “Mùa Xoan nỡ” của Nguyễn Gia Khanh,
cảm nhận của tôi có thể thiếu sót nhưng
chắc không sai: đây là một viên kim cương thơ lóng lánh.
Chỉ hai câu thơ mở đầu tác giả đã cho ta hưởng trọn niềm vui ập đến
trong mắt xen lẫn nỗi buồn ập đến trong lòng ngay trong cùng một điểm của thời
gian:
Ai hẹn mà xoan đã nở đầy
Ngày Xưa…ào ạt bủa về đây!
Mắt
nhìn thấy hoa xoan nở đầy là vẻ đẹp ào ạt đến trong hiện tại nhưng lòng thấy kỷ
niệm ngày xưa cũng ào ạt đến thì chắc sẽ buồn. Thời gian của bây giờ và thời
gian của quá khứ được đồng hóa trong hai câu mở đề, làm cho cái màu sắc đang
thưởng thức có chút mơ hồ như đang mơ, và từ đó tranh được vẽ ra trong thơ như
rộng giữa không gian, như dài giữa thời gian, thênh thang và vời vợi.
Qua
hai câu trạng, cả bầu trời phản chiếu
trên rừng hoa đẹp đến vô cùng, được diễn tả bằng hai câu thơ bay bướm:
Vẫn màu hoa nhuôm vườn xuân thắm
Và sắc trời buông sợi nắng gầy
Chỉ một chữ “Vẫn” tác giả dựng nên hai bức
tranh giống nhau hoàn toàn về phong cảnh nhưng lại gây tác động khác nhau trong
tâm trạng người đang nhìn nó. Mắt thì nhìn thấy cảnh bây giờ nhưng lòng thì lại
nhớ đến cảnh ngày xưa. Đây là một bức tranh vô cùng thắm tươi. Bức tranh thắm
tươi quá sẽ không làm cho người xem mơ màng nhưng nhờ chữ “Vẫn” mà tác giả đưa
cả tâm hồn hoài vọng của mình vào đó, khiến cho bức tranh trước mắt trở nên xa
vời trong mộng tưởng.
Bước qua hai câu luận, tác giả đổi ngay
phương pháp miêu tả. Bắng một vế đối thanh nhã, không dùng cái phương pháp đồng
hóa quá khứ và hiện tại vào nhau nữa, tác giả dùng phương pháp ước lệ vẽ hai
bức tranh của hiện tại và quá khứ riêng biệt nhưng lại để kề cận nhau, đối xứng
nhau, phản chiếu nhau làm cho hình ảnh trong tranh nổi bật thêm lên:
Đau đáu một chiều bông tím rụng
Xót xa đôi bóng bướm vàng bay
Chữ
“Đau đáu” là hướng về quá khứ và chữ “bông tím rụng”phản chiếu nỗi buồn biền
biệt hoang liêu trong trí nhớ. Chữ “Xót xa” thể hiện tâm trạng bây giờ và chữ
“bướn vàng bay” phản chiếu khung cảnh nên thơ và thi vị bây giờ. Cách dùng từ
đặt vào trong vế đối của tác giả không thể khen là điêu luyện và chính xác mà
phải khen là tài hoa và bay bướm. TRong hai câu luận, “Đau đáu” và “Xót xa”,
“bông tím rụng” và “bướm vàng bay”là hai tâm trạng, hai hình ảnh khác biết cách
nhau nhiều năm được đưa vào trong hai câu thơ đối nhau nhưng lại kết nối tâm tư của tác giả giữa hai thời gian, giữa
vẽ đẹp của hiện thân mùa xuân quá khứ trong mùa xuân hiện tại một cách hài hòa,
êm ái như tiếng thời gian không nghe được mà có, không nhìn được mà biết nó
đang trôi.
Qua
vế kết của bài thơ, phương pháp miêu tả thành công ở vế luận được dùng lại nơi
đây, nhưng hai bức tranh được vẽ ra trở nên mơ hồ và cô liêu, thể hiện cho nỗi
buồn chùng xuống, u trầm:
Bồi hồi mộng cũ loang đường vắng
Ngóng bước người đi, chạnh nỗi này.
“Mộng
cũ” mà “Loang đường vắng” là một bức tranh rất mờ. “Bước người đi” mà “chạnh
nỗi này”thì nên tưởng tượng chĩ có duy bóng một người đi ở xa xa mới hay. Vế
kết của bài thơ cũng là hai bức tranh của hai thời điểm đem đặt bên nhau, nhưng
là hai bức tranh buồn và rất buồn, có tác dụng lũy thừa nỗi buồn lên bậc hai,
bậc ba hay bậc mười còn tùy thuộc vào sự nhạy cảm của tâm hồn người đọc.
Đọc
bài thơ “Mùa Xoan nở”như xem một đoạn phim mở ra một rừng hoa, rồi thu nhỏ lại
thấy từng bông hoa rơi rụng, từng cánh bướm vàng bay, rồi sau đó mở ra cả không
gian rộng lớn. Từ cảnh trong phim, tiếng lòng như tiếng nhạc giao hưởng diễn
đạt vui buồn, liên kết tâm trạng, hoài vọng, hưng phấn từ quá khứ đến thực tại,
chất chứa trong lòng sự đau đáu, sự xót xa và sự bồi hồi, tạo nên rất nhiều cảm
xúc cho kẻ yêu thơ đọc thơ ./.
Châu Thạch - Đà Nẵng