Bài thơ này được Bác
Hồ sáng tác vào đúng dịp Rằm tháng Giêng, năm Mậu Tý (1948), miêu tả cảnh đêm
trăng, và buổi họp bàn việc quân của Bác bí mật trên sông nước ở chiến khu Việt
Bắc, khởi đầu kế hoạch cho cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp lúc đó đang
bước sang năm thứ ba. Bài thơ "Rằm tháng Giêng" còn là một bài thơ tả
cảnh để tả tình- bài thơ của một bậc thi nhân- bài thơ của một chiến sĩ cách
mạng lỗi lạc
Nguyên tác của Bác
viết:
Kim
dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
Xuân giang, xuân thuỷ, tiếp xuân thiên
Yên ba thâm xứ đàm quân sự
Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền
Ông Xuân Thuỷ dịch
bài thơ trên của Bác như sau:
Rằm
xuân lồng lộng trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
Giữa dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy
thuyền
Cảnh mùa xuân của Bác trong bài thơ "Rằm
tháng Giêng" là một bức tranh, sao vô cùng khoáng đạt:
Rằm
xuân lồng lộng trăng soi
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
Chỉ trong hai câu thơ
tả cảnh đó, Bác dùng tới ba từ xuân liên tiếp một cách ngẫu nhiên mà rất có
dụng ý nghệ thuật. Mỗi từ xuân để tả một hình ảnh: Trăng- Sông- Bầu trời. Miêu
tả ba hình ảnh đó, Bác dùng từ "lồng lộng" và "lẫn" chính
xác và khéo léo thuần thục trong ngôn từ như một hoạ sĩ danh tiếng có tài pha
màu, phác thảo cảnh vật... vẽ nên một bức tranh xuân hài hoà và trải rộng khắp
mênh mông.
Mùa xuân đến không
chỉ trên những chồi non lá biếc, mà tất cả vầng trăng đến dòng sông, bầu trời
trong thơ Bác lúc này đều đầy sức sống của mùa xuân: "Rằm xuân lồng lộng
trăng soi".
Rằm xuân cũng là ngày
Rằm tháng Giêng- một đêm trăng rằm tuyệt đẹp- một vẻ đẹp đến ngỡ ngàng.
Trăng trở thành trung
tâm kỳ vĩ của vũ trụ trong đêm rằm xuân- trăng trải rộng trên dòng sông- đem
mùa xuân kỳ diệu đến cho dòng sông. Mùa xuân có chiều cao và chiều sâu tận cùng
trong ánh trăng soi. Một mùa xuân bát ngát trong tầm mắt của Bác. Vượt ra khỏi
khung cảnh Việt Bắc trở thành hình tượng đẹp đẽ của bầu trời tự do, của mùa
xuân đất nước mà Bác cảm nhận thấy từ ánh trăng rằm trong những tháng ngày còn
gian khổ. Có nghĩ đến điều ấy, ta mới càng thấy được phong thái ung dung và lạc
quan cao đẹp của Bác. ẩn sau cảnh trăng xuân đó là hình ảnh của ngày mai tươi
sáng đang đến gần. Ngày mai đó được bắt đầu bằng những kế hoạch và công việc
rất cụ thể, rất thực tế của Ðảng ta và của Bác:
Giữa
dòng bàn bạc việc quân
Khuya về bát ngát trăng ngân đầy
thuyền.
Ðêm trăng rằm vắng
lặng, êm dịu như bức tranh thuỷ mặc, trở nên sống động và thơ mộng bởi có sự
góp mặt của những con người bất tử, đang chèo lái con thuyền cách mạng đi đến
thắng lợi hoàn toàn. ở đó, có Chủ tịch Hồ Chí Minh- nhà thơ và người chiến sĩ
cách mạng kiên cường đang "bàn bạc việc quân". Bài thơ kết lại bằng
một câu ngân vang cao vút và đầy thi vị: "Khuya về bát ngát trăng ngân đầy
thuyền". Ðêm khuya không hề có bóng tối, ánh trăng toả sáng khắp cả không
gian. Hình ảnh con thuyền trở thành một hình ảnh liên tưởng và lãng mạn tuyệt
đẹp- con thuyền như chở đầy ánh trăng. Ðó là hình ảnh của con thuyền cách mạng
đang chở đầy chiến thắng, chở đầy niềm tin, đang đi tới tương lai rực rỡ huy
hoàng.
Dường như bài thơ nào
của Bác cũng kết thúc bằng những câu thơ bất ngờ và tuyệt đẹp như thế. Từ vẻ
đẹp của nghệ thuật, vẻ đẹp của thiên nhiên đã toát lên sức mạnh tinh thần mãnh
liệt của người chiến sĩ cách mạng.
Lời bình của Nguyễn Duy Cách - Hà Nội