“Mênh mang nỗi nhớ” Một chùm sen đỏ trên mảnh đất phương Nam - Đồng Tháp
“Mênh mang nỗi nhớ” Một
chùm sen đỏ trên mảnh đất phương Nam - Đồng
Tháp
Thi nữ Nguyễn Thị Điệp
một nhà giáo nghỉ hưu đã tham gia sân chơi thơ từ những năm đầu thế kỷ XXI, tới
nay bà vẫn là Chủ nhiệm CLB thơ ca Mây Hồng thành phố Cao Lãnh,
Vừa qua bà cho ra mắt
tập thơ Đường luật dày gần 200 trang do nhà xuất bản Lao động ấn hành mang tên
“Mênh mang nỗi nhớ”.
Đây là tập thơ thứ 7 thi nữ in riêng. kể
cả những sáng tác in chung trong các thi phẩm của các tổ chức thơ, thi nữ có mặt,
thi đây coi như một chùm sen hồng đỏ thăm trên mảnh đất phương Nam – Đồng Tháp.
Thi nữ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hòa An, Đồng Tháp , suôt cuộc đời truyền lưu con chữ cho những thế hệ nối
tiếp . Ngay sau những ngày miệt mài trên bục giảng, Thi nữ về nghỉ hưu, nhưng lại
không ngơi nghỉ. Bà tham gia vào phong trào thơ ca Đồng Tháp và hòa chung với cả
nước. Bà đã cùng đấng phu nhân có mặt trên mọi miền đất nước trong những ngày
thơ. Từ Đền Hùng Phú Thọ, Quốc Tử Giám
Văn Miếu,Thủ đô Hà Nội tới Thành phố Hoa phượng đỏ Hải phòng, rồi Đà Nẵng ,
thành phố Vinh, sang Bà Rịa Vũng Tảu...
tới đâu thi nữ cũng chuyền giao được năng
lượng yêu thơ cho các ban xung quanh. Là một người tích cực đóng góp xây dưng
trang Web ‘ thoduongdatviet.com” giờ đây đang sinh sống tại thành phố Cao lãnh,
Đồng Tháp, thi nữ vẫn không quên bạn thơ và đã gửi ra Trang
“thođuongatviet.com”của Trung tâm Minh triết thơ ĐườngViệt Nam, đứa con tinh thần
thứ 7 của mình.
Đọc “Mênh mang nỗi nhớ” khiến người ta dễ
dàng cảm nhận được những bậc tình cảm nâng nâng mà sâu lắng củaTác giả đối với
nơi chôn rau cắt rốn, lớn lên của mình. Đó là những cánh đồng sen đỏ thắm vè mùa hạ, ruộng vườn, ánh trăng quê,
những buổi bình minh , những chiếc cầu nối hai bờ sông nước... Nét đặc trưng của
vùng Đồng Tháp là những mùa nước nổi ,nhuốm sắc vàng của những bồng điền điền.
Con nước mang nặng phù sa bồi đắp nên sự trù phù của mảnh đất phương Nam. Tập
thơ hoàn chỉnh là thể thơ luật Đường, nhiều khổ tứ tuyệt và còn phần nhiều là
thất ngôn bát cú. Cách từng trang có sen những câu đối, nét ưa chuộng của những người yêu thích thơ luật
Đường. và những ảnh minh họa. Ngoài những từ ngữ chọn lọc , thì niêm luật cũng
toát lên một sự trang trọng thuần khiết , vần điệu êm ả nhưng như con nước lúc
chiều về , khiến người đọc cũng cảm thấy mênh mang nỗi nhớ hòa đồng cùng tâm tư
tác giả. Là thành viên sáng giá trong sân chơi thơ luật Đường, nên thơ Thi nữ
khó có thể bỏ qua một bài nào trong tập . Kết cấu chặt chẽ , đối ngãu hoàn chỉnh,
từng cặp, từng cặp đã toát nên một nội dung
phong phú. Phía sau những con chữ trong thơ là chan chưá một tấm lòng, một trái
tim giàu cảm xúc, và cả một niềm đam mê vô bờ bến mà tác giả đã dành cho ngòi
bút của mình kiến tạo nên tập thơ . Xin cảm ơn thi nữ đã có công góp vào kho
tàng thơ Đường Việt Nam một tác phẩm dung dị nhưng có một sức chứa rất mênh
mang, nỗi niềm sâu nặng của một người phụ nữ phương Nam.- một bà giáo chân
chính với nền văn hóa dân tộc.
Xin trích dẫn một chùm thơ trong tập và giới
thiệu với bạn đọc tập thơ “Mênh mang nỗi nhớ” một chùm hoa sen đỏ thắm của mảnh
đất phương Nam
NHỚ
Nhớ trời quê mẹ lắm yêu thương
Nhớ mãi đồng sen lẫn
ruộng vườn
Nhớ ánh trăng vàng
soi lối mộng
Nhớ cầu Cao Lãnh rộn
tình thương.
MỘT THOÁNG VƯỜN XUÂN
Khu vườn xanh mát nắng
vàng rây
Ríu rít chim ca én gọi
bầy
Hương bưởi nồng nàn
len cánh gió
Hiên trời thăm thẳm gợn
màn mây
Hong miền dĩ vãng
tình đan kín
Trải khúc tâm tư ý
ngập đầy
Sóng bước cùng anh
trên lối cũ
Tưởng chừng kỷ niệm
hiện quanh đây.
GIỌNG RU HỜI
Len theo cánh gió giọng
ru hời
Thương bóng mẹ hiền nhớ chẳng vơi
Thắm đẫm tình quê
tươi vạn nẻo
Chứa chan hồn nước đẹp
muôn nơi
Gieo gương hiếu
nghĩa gieo tâm sáng
Lộng dáng sơn hà lộng
biển khơi
Lắng đọng tâm tư bao
cảm nghĩ
À ơi .. tiếng hát vọng
ngàn đời .
CHIỀU TRÊN ĐỒNG SEN
Chiếc thuyền đưa khách
lướt qua sông
Cô gái nhìn ai má ửng
hồng
Rực rỡ màu hoa soi
ngấn nước
Nhịp nhàng cánh én
lượn tầng không
Tay gom sợi nắng, nắng
hôn nhẹ
Gió chở làn hương,
hương tỏa nồng
Lặng lẽ chiều trôi
sương thả giọt
Sen chào đón hạ gợi
hoài mong.
Thơ Nguyễn Thị Điệp