“Cánh võng Trường Sơn” Một trường ca hồi tưởng.
Hồ Văn Chi tác giả tập thơ “Cánh võng Trường Sơn” là một kỹ sư xây dựng, quê Nghệ An, một mảnh đất giàu chất dân ca, và sản sinh ra nhiều danh nhân kiệt xuất, từ ngày Đà Nẵng được giải phóng ông đã ươm vườn cây và sống tại thành phố “Thân thiện” này .
Đây là tập thơ thứ 2 của ông. Hiện ông đang ghé vai gánh vác mọi hoạt động của Chi hội thơ Đường thành phố Đà Nẵng.
Tập thơ trình bày trang nhã, dày dặn có một số ảnh màu đính kèm. Ấn tượng là tấm ảnh ông cùng vợ đứng bên dòng sông quê, được chú thích là: Cùng “Em gái đồng hương” thăm lại chiến trường xưa (29/3/2015)
Nghiệp đời ông là xây dựng cầu đường trong suốt những năm chống Mỹ trên dải Trường Sơn. Ông không biên chế trong nghiệp lính, nhưng hoạt động như lính, nên thơ ông mang đầy chất lính. Chính vì vậy mà sau tập “Mùi rơm quê nhà” ông đã trình làng tiếp tập thơ “Cánh võng Trường Sơn”. Tập thơ dày gần tới 150 trang, bên cạnh thơ còn có minh họa, đã làm cho tập thơ vốn đã sinh động lại càng sinh động và sâu sắc hơn. Tập thơ do Nhà xuất bản Văn học ấn hành
Trong thi phẩm ngoài những bài thơ thể Thất ngôn bát cú , ông còn nhiều bài tứ tuyệt trường thiên, hát nói, nên sự hồi tưởng của ông không những cụ thể mà còn chứa đựng một tình cảm sâu sa vô bờ bến với những ngày gian khổ cùng góp công sức vào sự nghiệp giải phóng miền Nam. Nhất là lòng kính yêu , ngưỡng vọng về người mẹ thân yêu của vợ chồng ông đã tròn 100 tuổi ở quê nhà.
Bài thơ mang tựa đề” Cánh võng Trường sơn “ đã được rất nhiều bạn thơ họa. Đó cũng là một sự đồng cảm của bạn thơ cả nước.
Năm qua ông tròn bảy chục, như vậy cả cái tuổi thanh xuân của ông cũng song hành cùng đất nước thời binh lửa. Sau ngày thống nhất đất nước ông vẫn tiếp tục nghề nghiệp xây dựng cho tới khi nghỉ hưu . Và giờ đây ngoài làm thơ để di dưỡng tâm hồn, ông vẫn là một chủ doanh nghiệp.
Xin giới thiệu tập thơ “ Cánh võng Trường sơn” với bạn đọc nhất là bạn đọc đã qua một thời binh lửa.
Xin giới thiệu chùm thơ trong thi phẩm trên:
CÁNH VÕNG TRƯỜNG SƠN
Tựa chiếc thuyền con, nhuốm gió sương
Đung đưa gợi nhớ cảnh quê hương
Nâng niu giấc ngủ qua đêm lạnh
Gìn dưỡng đôi chân vượt dặm trường
Một mảnh trăng liềm, tràn cảm xúc
Hai đầu đất nước, nặng tình thương
Rời xa cuộc chiến nhiều năm tháng
Nghĩ đến ngày xưa lại vấn vương.
Trang 97
XIN ĐỪNG TRÁCH EM
Chinh chiến anh đi mãi chẳng về
Để em lẻ bóng với trăng quê
Mỗi mùa đào nở thêm chờ đợi
Lắm lúc canh dài cứ mộng mê
Thư gửi đã nhiều ... chờ khắc khoải
Tin về chẳng có ... tủi lê thê
Nhà trai đến đón, tim tan vỡ
Kỷ niệm tình anh, lọn tóc thề.
Trang 25
TRỞ LẠI TÂY NGUYÊN
Bồi hồi trở lại đất Tây Nguyên
Kỷ niệm trào dâng khó lặng yên
Căn cứ thuở nào vùng núi thánh
Nông trường nay đã cảnh thần tiên
Bạn bè đón rước vơi niềm nhớ
Chốn cũ viếng thăm khó lãng quên
Cuộc sống đổi thay vui vẻ quá
Mong sao bớt kẻ ỷ cường quyền.
Trang 121