Thi phẩm "Hương Yêu" của tác giả Nguyễn Thị Điệp thành phố Cao Lãnh tỉnh Đồng Tháp là một cung đàn nối nhịp thơ của chị. Ngoài những thơ in chung, sau : Tình yêu và Quê hương I, II, Tình khúc mùa xuân, đây là thi phẩm thứ 4 của thi nữ.
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Đồng Tháp nặng tình sông nước bưng biền, nên thơ của thi nữ cũng mượt mà lắng đọng.
"Hương yêu" với 150 trang thơ có kèm theo một số ảnh màu minh họa làm cuốn thơ càng thêm sinh động. Bìa trang trí trang nhã giản đơn mà sâu lắng. Tập thơ do Nhà xuất bản lao động ấn hành.
Thơ của chị đa dạng các thể loại những nổi bật vẫn là thơ luật Đường. Tứ tuyệt có, Bát cú có,Thể liên hoàn (chiết câu bát bộ) có, thơ xướng, thơ họa có. Ở Chi hội Đồng Tháp chị là người chơi thơ tình cảm nhất nhì khu vực "Áo trắng thướt tha bên ngõ vắng, Hồn ai rung động thẫn thờ trông, Nét xuân lạc giữa trời thinh lặng, Xao xuyến con tim rối cõi lòng".
Cầm trên tay tập thơ khiến bạn đọc không thể dứt mạch. Bởi chưng thơ chị có hồn. Đề tài rộng mở từ những kỷ niệm thời áo trắng học trò, chùm phượng vỹ đung đưa trong gió, tới những giận hờn, nhung nhớ khi yêu...Mảng cảnh đẹp quê hương chị cũng đề cập đến khá nhiều địa danh nổi tiếng, cho tới kỷ niệm thoáng qua nơi ngày hội thơ Đường toàn quốc tại xứ Thanh. ..chính vì vậy mà tập thơ của tác giả có sức cuốn hút.
Xin giới thiệu tập thơ với bạn đọc.
Trân trọng lược trích một chùm thơ trong thi phẩm :
XUÂN VỀ
Xao động lòng ai lúc tiễn đông
Bâng khuâng cóp nhặt chút hương đồng
Chiều len gió mới hôn màu lá
Nắng trải tơ vàng nhuộm sắc bông
Trỗi dậy hồn thơ vui đất nước
Bừng lên nhịp sống rạng non sông
Mơ đời ru giấc say cung bậc
Tình khúc chào xuân thấm giọt nồng .
TRĂNG XUÂN
Ánh vàng lấp lánh đẫm vai gầy
Ta dệt mơ đời dõi cánh mây
Khóm trúc tiễn đông mừng gió mới
Nhành hoa hé nụ ướp hương đầy
Trăng tròn, trăng khuyết, trăng bàng bạc
Dạ tỉnh, dạ sầu, dạ ngất ngây
Ai gánh xuân về tràn bóng nguyệt
Cho đàn vọng mãi khúc sum vầy.
TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
Con đường quen thuộc vẫn còn đây
Lối nhỏ người đi ngả bóng gầy
Phượng vĩ đơm hoa đùa cánh gió
Ve sầu trỗi giọng động vòm cây
Khung trời tuổi ngọc chưa phai nhạt
Kỷ niệm trường xưa mãi ngập đầy
Ta đứng thẫn thờ trong nắng hạ
Xót nhìn mái tóc nhuộm màu mây.