CLB
thơ Cầu Giấy
Thơ
giao lưu, trình diễn
HỜN XUÂN
Bát láy. Độc vận.
Tết sang rạo rực sắc hương đời
Tay dắt tay mình bước thảnh thơi
Mưa bụi ngất ngây mờ phố mới
Hoa cờ phấp phới rạng đường tươi
Nhà kia nhộn nhịp người lui tới
Ngõ nọ xôn xao kẻ đón mời
Xuân đến nồng nàn xuân chả đợi
Ngẩn ngơ ta giữa đất cùng trời.
Nguyễn Quốc Dũng
NGẮM HOA QUỲNH NỞ
Gió khẽ đu đưa động trước thềm
Đóa quỳnh e ấp nở trong đêm
Phô làn da ngọc hương đưa thoảng
Khoe tấm thân ngà cánh mở êm
Tình tứ chị Hằng nghiêng những muốn
Nôn nao chú Cuội ngó mà thèm
Trắng trong rạo rực lòng quân tử
Trời đã khuya rồi vẫn mải xem.
Thảo Trang
THI ĐÀN VIỆT
Thi đàn tiếng vọng khắp muôn nơi
Khúc triết vần thơ ý tuyệt vời
Gieo hạt nhân tâm lòng phấn chấn
Cấy mầm quả phúc dạ vui tươi
Câu thơ khơi dậy tình thân ái
Bút pháp dâng lên nghĩa đạo đời
Sử sách lưu truyền bao thế hệ
Trang thơ dưỡng dục đức răn người.
Hoàng Tuấn
-------------------------------------
LÊN ĐỀN THƯỢNG
(Ngũ độ thanh)
Đã thỏa
tâm can ước nguyện này
Ba Vì lạc bước buổi chiều nay.
Cõi tiên tỉnh thức cùng trăng gió
Lữ khách say thiền với cỏ cây
Lời kệ câu kinh tan nỗi khổ
Hồi chuông tiếng mõ quyện niềm tây.
Bồng bềnh một dải mây đưa lối
Hương khói ngàn năm vẫn đủ đầy.
NHẮN NGƯỜI
Ơi này duyên nợ thủa non tơ
Tình nghĩa làm sao bỏ hững hờ
Ta lạc sang chiều...chiều lẩn thẩn
Người trôi về phía...phía lơ mơ
Nói đi đâu phải là đi nhỉ?
Bảo đến chắc gì đã đến cơ!
Để ánh trăng tàn trên ngõ vắng
Cho hoàng hôn phủ tím đêm cô.
ĐỘC THOẠI
Mảnh vỡ thiên lương lắm đọa đày
Ba chìm bảy nổi chín chua cay
Người đi chẳng định mơ danh hão.
Kẻ ở khôn thành ước vọng say..?
Ướp mạn hương đầy sầu chửa vợi
Tô vầng nguyệt khuyết hận thêm dày
Sáu ngàn mấy vạn...Đời xuôi ngược.
Chôn chặt đáy lòng một chút đây!
.
Nguyễn Đức
Hùng
HẸN VỚI HƯƠNG SƠN
Non xanh xanh nước xanh
xanh
Hương Tích du xuân ước
nguyện lành
Trăm cánh thuyền đua
dòng bến Đục
Muôn làn mây phủ núi
dăng thành
Người đi lối trước bia
còn tạc
Kẻ tới đường nay cảnh tựa
tranh
Cả bắc trung nam cùng đặt
gót
Thỏa lòng mấy hẹn khách
đa tình.
DUYÊN TIÊN
Ngắm cảnh Thác Bà gặp
giáng tiên
Lênh đênh mặt sóng chiếc
du thuyền
Giao lưu thơ phú vui
tình bạn
Nâng chén rượu đào thắm
nét duyên
Ríu rít cành cao chim
hót gọi
Xôn xao đáy nước cá bơi
lên
Có ai liếc mắt lòng lưu
luyến
Xin được lời trao thỏa ước nguyền.
QUÊ LỤA
Đất nước yên vui cảnh thái hòa
Vườn đào lấp lánh giọt sương
sa
Nhuệ Giang tôm cá thêm hồng
thịt
Vạn Phúc lụa là nổi thắm
da
Chiếc gậy Trường Sơn ngời
khúc hát
Quê hương gái đảm đẹp
câu ca
Đầu xuân mở hội say thơ
phú
Đón bạn đồng xanh lúa
mượt mà.
Hương
Quê
DÒNG ĐỜI
Duyên tơ khắc đậm bóng
nhau rồi
Kỷ niệm in hằn đỏ thắm
môi
Khát vọng đôi bờ còn đọng
mãi
Hoài trông một bến cứ dần trôi
Thời gian cạn kiệt mà
mong nữa
Dấu ấn đong đầy sẽ được
thôi
Óng mượt dòng đời tâm khởi
sắc
Vườn cây ẩn trái mãi
xanh chồi.
KỶ NIỆM GỢI HOÀI
MONG
Nhìn trăng bỗng thấy cứ
nao lòng
Nỗi nhớ tâm tình khó đếm
đong
Chớ để suy
tư hoa nhạt sắc
Xin đừng ngẫm ngợi lệ
lưng tròng
Duyên xưa trở lại
tìm Cầu mới*
Nghĩa cũ quay về tắm giếng trong
Kỷ niệm hồng lên xua lặng
lẽ
Lung linh bóng nguyệt gợi
hoài mong?
LỜI RU TÂM TÌNH
Thiên thần hóa giải chốn
nơi đâu?
Khiến để em tôi dạ héo sầu
Cách trở đêm về làm rớt
lệ
Chia tay sớm gặp để sa
châu
Cầu mong đắp đổi niềm
thương nhớ
Ước nguyện san bằng cảnh bể dâu
Một khúc tâm tình luôn cởi
mở
Lời ru dịu ngọt suốt
canh thâu.
Hoàng Tuấn.
ĐÊM
Đêm khuya tĩnh lặng một
mình ta
Ngẫm ngợi tình thơ tự
thưởng trà
Đợi ngắm bông Quỳnh
đương hé nở
Chờ xem đóa Cúc sắp bung
hoa
Thiên nhiên mộng mị khi
chiều xuống
Tạo hóa mơ màng lúc sáng
ra
Bóng nguyệt kề vai sương
ướt áo
Thi nhân cạn chén rượu
say ngà.
NỖI NIỀM
Tơ lòng se sắt cõi trần
ai
Mòn mỏi tháng năm nghĩa
chẳng phai
Nắng trải niềm thương
chiều ngóng đợi
Mưa dăng nỗi nhớ sáng
mong hoài
Phương trời chốn ấy hình
mờ nhạt
Góc bể nơi này bóng nặng
vai
Kẻ ở người đi bao thổn
thức
Khiến tình vời vợi ánh
sao mai.
MƯA NGÂU
Thương! ...Trời nhỏ lệ hóa mưa ngâu
Tháng Bảy sông Ngân nối
nhịp cầu
Chức Nữ đêm chờ duyên lận
đận
Ngưu Lang sáng đợi phận
sầu đau
Buồn thay lỗi số tình
dang dở
Tủi bởi lầm duyên nghĩa
bể dâu
Ô Thước thiên đình lưu hậu
thế
Trần gian chẳng vậy ...
lắm ưu sầu.
GƯƠNG ĐỜI
Ai từng nếm trải
chốn phong sương
Mới biết yêu
thương khéo nhịn nhường
Phú quý mọc mời không bận
vướng
Sang giàu cám dỗ chẳng
tơ vương
Thêm mồ hôi đổ nơi mâm
súng
Bớt máu xương rơi chốn
chiến trường
Vượt thác trèo non rèn
lý tưởng
Gương đời mãi sáng dọi
muôn phương.
VÔ TÌNH
Giọt nước nô đùa chẳng
chịu yên
Tuôn từ mỏm núi lách vườn
tiên
Đài non đẫy nhựa tràn
hương luyến
Ngọc nhũ căng vòm tỏa sắc
duyên
Cả đất trời quay.. vương
ngải nghiện
Toàn nhân loại sốt.. vướng
bùa điên
Mưa rơi thánh thót câu
tình chuyện
Nhỏ những vô tình xuống
chính chuyên.
PHẬN TRÂU CHỌI
Ngạo nghễ mang theo chiến
thắng về
Mơ làn cỏ ngọt dưới chân
đê
Ngờ đâu hội giã người
đem xẻ
Nào biết trò tan họ tới
ghè
Chửa cạn ly thơm mừng
nguyệt quế
Đành chan lệ đắng biệt
trăng quê
Trâu ơi nghiệt quá đời
dâu bể
Hạnh phúc chia lìa ..ngẫm
thấy ghê.
Nguyễn Văn
Thành.
NHẮN GỬI
Ai về nhắn gửi một vài
câu
Nước Việt Nam tôi chẳng
cúi đầu*
Pháp-Mĩ ngông cuồng
sang chết cạn
Nguyên-Tàu xảo quyệt đến
vùi sâu
Bạch Đằng chiến thủy yên
bờ cõi
Hà Nội phòng không sáng
địa cầu
Tổ quốc ngàn năm ngời sử sách
Luôn chào đón bạn khắp
năm châu.
XUÂN QUÊ HƯƠNG
Xuân về vẫn hát những lời
ca
Điểm sắc quê hương đẹp
nước nhà
Khắp nẻo tưng bừng vui
trống hội
Muôn đường lộng lẫy rợp
cờ hoa
Tình luôn mở rộng duyên
đằm thắm
Trí mãi vươn cao*nghĩa đậm
đà
Đất Mẹ trăm nghề lưu sử
sách
Sáng ngời vững bước nghiệp
ông cha.
HƯƠNG SẮC CỎ.
Ra đời phận nhỏ thấy
mong manh
Bóng cả nhìn lên nghĩ vịn
cành
Gặp buổi sương mờ giăng
những lúc
Sang mùa gió lạnh thoảng
từng canh
Oằn thân hứng bụi nơi đầu
ngõ
Oải dáng đơm hoa chỗ cạnh
ghềnh
Vẫn mộng hương tình luôn
ngát tỏa
Vươn mầm điểm sắc giữa
trời xanh.
Thảo Trang
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Đầu xuân xin chúc một
đôi lời
Thi hữu bạn bè khắp mọi
nơi
Sức khỏe dồi dào như lộc
biếc
Tinh thần phơi phới tựa
hoa tươi
Gia đình xum họp tình nồng
ấm
Con cháu đoàn viên phúc
rạng ngời
Năm mới làm ăn thêm khởi
sắc
Phát tài đắc lộc thọ
nhân đôi.
XÓT
XA
Thấy cảnh hoang tàn dạ
xót thương
Thiên tai ập đến quả vô
thường
Mưa dồn núi lở nào hay
biết
Gió giật nhà bay thật
khó lường
Hỏi đất còn đâu nơi trú
ngụ
Kêu trời có thấu cảnh
thê lương.
Mỗi năm mấy đận qua rồi
lại
Nước mắt chảy tràn khắp
bốn phương.
BUÔNG
Chẳng tội tình chi
phải muộn sầu
Nhún nhường một
chút có sao đâu
Ai tung cát bụi
làm gai mắt
Ta cởi tâm can đỡ
nhức đầu
Cái chốn hoa thơm nhiều
bướm đậu
Ở đời mật ngọt lắm
ruồi bâu
Hãy buông để giữ lòng
thanh thản
Chẳng tội tình chi phải
muộn sầu.
Theo TĐHN tập XI