THƠ BÁI VỌNG NỮ SĨ
TÀI HOA NGÂN GIANG
Lòng chẳng binh đao, cũng chiến trường”
(Ngân Giang – TÂM TRẠNG – 1995)
--------------------------
Văn Cường xin được cảm tác:
NGÂN GIANG LẤP LÁNH
(THTK, BVĐÂ)
KHÔNG ham phú quý, trọng luân thường
TRỜI sinh nữ sĩ người tơ tưởng
ĐẤT dưỡng anh tài kẻ vấn vương
MÀ đã bôn ba tình cộng hưởng
MƯA còn lắng đọng nghĩa yêu thương
GIÓ reo Trưng Nữ Vương hồn tướng
LÒNG CHẲNG BINH ĐAO CŨNG CHIẾN TRƯỜNG.
Bâng khuâng nghe lạnh cả đêm dài”
(Ngân Giang – KHUYA – 1995)
------------------------------
DẠ KHÚC
(THTK)
LỤA gấm tàn dư vướng gót hài
ĐỀ xướng cách tân thời hạ đáo
THƠ bình hoài cổ buổi xuân khai
BÊN song nghĩa cử chờ chim nhạn
NGỌN bút ân tình đợi nắng mai
NẾN cháy lom đom tràn ngấn lệ
BÂNG KHUÂNG NGHE LẠNH CẢ ĐÊM DÀI.
“Thân không trời đất, mà mưa gió
THÂN phận đào hoa ở
cõi dương
“Trải lụa đề thơ bên ngọn nến
TRẢI nhiều cơ cực cõi
trần ai
Trần Văn Cường
. CH Hà Đông
HÀNH TRÌNH VỀ HỘI VŨNG TÀU
Đến hẹn lại lên Hội Vũng Tàu
Đường vui ngàn dặm giục xe
mau
Biển trời sông núi bao kỳ vĩ.
Thắng cảnh danh lam đủ sắc màu.
Minh Ân Chủ tịch bệnh không đi
Trọng trách giao cho Tráng với Mỳ
Tráng tiền, Tráng bạc tất tần tật
Mỳ ngọc, Mỳ vàng tí tỉ ti
Mười bốn đệ huynh vừa một xe
Tháng ba mười chín tự tinh mơ
Xuất hành ngay trước ga Nam Định
Hẹn một tuần sau lại được về.
Cụ Điệp ngồi ngay bên lái xe
Chín hai tuổi hạc dễ ai bì
Thông minh dí dỏm mà thân ái
Tớ “bấm” dừng ngay kẻo tớ tè.
Trên xe duy nhất một nàng Kiều
Ngót ngét bảy mươi tuổi đáng yêu
Chồng con nhà cửa kê vanh vách
Bánh kẹo thảo thơm chia tặng đều.
Ông Quý chuyên đề chuyện đố vui
Thanh thanh tục tục dễ trêu ngươi
Bao nhiêu những chuyện trong buồng kín
Đều bóc trần phơi tựa của tươi.
Đệ huynh trên dưới bát tuần rồi
Nhà báo, Nhà binh của một thời
Mấy cụ suốt đời đầu gõ trẻ
Trình làng cả những chuyện buồn vui.
Kể chuyện ngâm thơ rồi hát ca
Vô tư như thể mới năm, ba
Bên đường người ngỡ xe văn nghệ
Pulit thấy rồi vội cho qua.
Hết chuyện trong xe đến chuyện đàng
Bắc Nam tất cả tám hầm sang
Khởi đầu chui dưới đèo Bà huyện
Đường dọc mà đèo lại gọi Ngang.
Hầm ngắn vượt qua chẳng kịp nhìn
Hầm dài hun hút khó mà tin
Hải Vân, đèo Cả nay tường tận
Kỹ thuật hầm chui vượt sức mình.
Quảng Bình cát trắng nắng chang chang
Quảng Trị đã qua cảnh lụi tàn
Ngang Huế nhưng không vào với Huế
Tiếng hò vẫn vọng dọc Hương Giang
Đáng sống trong kia Đà Nẵng ơi!
Năm không ba có để muôn đời
Bá Thanh đã chết mà không mất
Mãi mãi trong tâm của mọi người.
Quá nửa miền Trung trăng đã lên
Qua rồi nhớ nhớ lại quên quên
Biết rằng đèn sáng xe đi miết
Ngủ lại nhà hàng không nhớ tên.
Sớm mai xe lại giục đi mau
Cái đích tối nay tới Vũng Tàu
Ông Quý chắc rằng đang đón đợi
Điện hoài điện tới để tìm nhau.
Đón đoàn ông Quý về nhà con
Thêm bận gia đình bận cả em
Đột xuất cơm canh mà thịnh soạn
Tấm lòng hiếm có tốt nào hơn.
Hai mốt cả ngày được nghỉ ngơi
Thăm hai bãi tắm mấy nhà đồi
Vũng Tàu giầu đẹp mà yên tĩnh
“Cưỡi ngựa xem hoa” tiếc ngẩn người.
Hội chính hôm sau đủ sắc màu
Về đây cả nước dễ gì đâu
Diễn văn hội thảo không gì mới
Chỉ có nhạc thơ đáng xếp đầu.
Chiêu đãi trăm mâm mỗi cỗ mười
Nhà ăn vừa dựng cũng xinh tươi
Xem ra ẩm thực tay nghề khá
Đãi khách địa phương khéo tuyển
người.
Xong hội đầu chiều đã vội về
Lên xe ai cũng sướng như mê
Bây giờ không chuyện đâu đâu nữa
Chỉ đến dặm dài. Mau tới quê.
Ham đi không nghỉ bấm thời gian
Nên đã vài lần đụng “các quan”
Các chú đi sau săn tốc độ
Mấy già trông thấy tiếc “tiền oan”.
Bỏ qua bao điểm đã ghi tên
Ở Huế dừng thăm được một đêm
Huế thơ Huế đẹp Huế mơ mộng
Qua Huế một lần khó thể quên
Quảng Trị dừng chân viếng Cổ thành
Mồ chung là cả bãi sân xanh
Bài thơ ai khắc trên bia đá
Hai mắt đọc xong đã lệ tràn.
Thơ rằng: “Nhẹ bước chân và nói nhỏ
thôi
Cho đồng đội tôi nằm yên dưới
cỏ
Trời Quảng Trị trong xanh và
lộng gió
Ca mãi bài ca bất tử đến vô
cùng”
Bến Haỉ qua sông về Quảng Bình
Vũng Chùa đảo Yến hướng xe nhanh
Đường xa gấp gáp ra cho tới
Viếng mộ Anh Văn ước mấy lần.
Người đã về đây yên nghỉ rồi!
Cỏ cao thấy nửa tấm bia thôi
Dòng người nối nhau về hướng đó
Một nén hương thơm dâng kính người.
Về qua Hà Tĩnh thấy xa xa
Ống khói nhỏ to bụi khói nhòa
Khói ở đâu ra mà sợ thế
Thưa rằng đây chính Fomosa.
Từ đấy xe đi như lướt đường
Còn qua mấy tỉnh giáp quê hương
Nghệ An Hà Tĩnh Ninh Bình nữa
Xe cập thành Nam gần nửa đêm.
Sau chuyến du xuân Hội Vũng Tàu
Lời xưa bỗng vẳng lại đôi câu
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã quên đâu
Chép lại đôi vần để khắc ghi
Đường Thi mở Hội đã niên kỳ
Từ nay nên nhớ vui xuân Hội
Hoa nở cùng đi kẻo lỡ thì.
Vũ Quang Đình.Giao
Thủy , Nam Định