CHÙM XƯỚNG HỌA THỂ KHOÁN THỦ CÂU KIỀU
NỖI LÒNG (*)
DẪU tàn phai sắc thuở môi hồng
LÌA biệt chàng Kim tím nỗi mong
NGÓ chẳng thấy người, sông đã cạn
Ý không tương ý, lạch thay dòng.
CÒN gì đâu nữa - thơ đà lạnh
VƯƠNG nặng mà chi - loan phím chùng
TƠ tưởng mơ hồ trong quạnh vắng
LÒNG buồn man mác chốn phòng không!
Xuân Lộc
(*)Tiếc thay chút nghĩa cũ càng
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (Kiều)
Các bài họa:
ĐAU LÒNG (*)
KHIẾN cho tê tái trái tim hồng
NGƯỜI gẩy cung Kiều dạ ước mong
TRONG bữa mụ Thư cười hả dạ
TIỆC tàn chàng Thúc khóc thành dòng
CŨNG mùi tủi nhục, dây đàn đứt
TAN lửa ghen tuông, nốt phím chùng
NÁT phận Hoa Nô buồn nẫu ruột
LÒNG lang Bạc Hạnh có đau không?
Hoahong52
(*)Bốn dây như khóc như than
Khiến người trong tiệc cũng tan nát lòng (Kiều)
NỖI LÒNG ĐAU (*)
NHỮNG thương đôi lứa mộng duyên hồng
ĐIỀU tưởng có gì phải ước mong
TRÔNG gái đoan trang tròn đức hạnh
THẤY trai tài trí đúng tông giòng
MÀ Kiều lỗi bước - nên đời tủi
ĐAU Trọng hèn ươn để dạ chùng...
ĐỚN mạt thế thời đen đổi trắng
LÒNG đau Viên Ngoại - đắng cay không!
Minh Tâm
(*)Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng (Kiều)
ĐẮNG CAY (*)
KHIẾN kẻ ngồi nghe mặt chẳng hồng
NGƯỜ đàn thất vọng nỗi chờ mong
TRONG mâm mụ Hoạn cười nhăn nhở
TIỆC vãn chàng Sinh lệ chảy dòng
CŨNG thể ghen tuông tâm dạ độc
TAn đi mộng ước phím dây chùng
NÁT đời nhục nhã đành cam chịu
LÒNG đắng cay nhiều ai biết không?
Nguyễn Đắc Công
(*)Bốn dây như khóc như than
Khiến người trong tiệc cũng tan nát lòng (Kiều)
TÌNH VÀNG ĐÁ
LÀ giả "diêu bông" ghẹo má hồng
NHIỀU điều muốn nói, phải chờ mong
VÀNG son đâu dễ chia đôi bến
ĐÁ nát còn nguyên giữ một dòng
PHẢI phận - cung thương thường réo rắt
TÌM duyên - nốt nhớ mãi không chùng
TRĂNG xanh soi tỏ lòng như ngọc
HOA dạo tặng bà...có thắm không?
Võ Trọng Hiếu
(*)Bấy lâu đáy biển mò kim
Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa? (Kiều)
DẶN NGƯỜI TÌNH (*)
CHO duyên lạc bước chốn lầu hồng
ĐÀNH chịu nỗi sầu chẳng muốn mong
LÒNG ước giữ gìn sao tiết hạnh
KẺ thương chiều chuộng để khai dòng
CHÂN dung tuyệt sắc luôn chung thuỷ
MÂY gió trêu đùa cũng tịnh không
CUỐI khổ cam lai rồi sẽ đến
TRỜI ban hạnh phúc sướng vô cùng.
Quang Tuân
(*)Gìn vàng, giữ ngọc cho hay
Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời ( Kiều)