CHI HỘI THƠ ĐƯỜNG LUẬT BÌNH ĐỊNH
HOA SÚNG
Mọc giữa bùn đen vẫn thản nhiên,
Phơi màu trong trắng với thanh thiên.
Mỏng manh cánh phấn càng tươi sắc,
Kín đáo nhụy hường thật thắm duyên.
Gió gợn không nao tình giạt nổi,
Sóng đùa chẳng ngại phận truân chuyên.
Bồng bềnh sông nước hương thanh khiết,
Sống giữa ao quê dáng dịu hiền.
HÀN THU THẢO
CẢM XÚC QUY NHƠN
Nỗi buồn thiếu nữ vốn thông minh,
Lỡ bước tơ duyên tủi phận mình.
Nửa cuộc chia ly đời bất hạnh,
Hai vai gánh vác kiếp phù sinh.
Người về chốn đó cho tròn nghĩa,
Kẻ ở nơi đây giữ vẹn tình.
Trước cảnh neo đơn vai quá nặng,
Vậy mà dìu dắt đến an vinh.
BÙI VĂN THỌ
VỀ PHƯỚC HƯNG
Mười mấy năm trời xa Phước Hưng,
Hôm nay trở lại gió reo mừng.
Đường về Quảng Nghiệp nhà cao vót,
Lối đến Nho Lâm điện sáng trưng.
Háo Lễ chợ mai người nhộn nhịp,
Bích Nam kinh tối mõ ung dung.
Má hồng thôn nữ tươi màu lúa,
Tay gặt không ngưng đẹp quá chừng!
VÕ TẤN HÙNG
PHÁO HOA BẾP LỬA
(Họa Thơ Hàn Thu Thảo)
Trường Sơn kể chuyện bếp nhà sàn
Chân cứng vượt qua đá núi ngàn
Ám dạ ngọt bùi khoai sắn nướng
Đói lòng thơm thảo bắp ngô rang
Chàng trai mắc võng ngồi hong lửa
Cô gái cõng gùi đốt sưởi than
Tí tách tiếng reo xua hết rét
Khối tình dân tộc nghĩa buôn làng
LÝ VĂN KỲ
NỖI NIỀM
Nhà ai bên giậu trải mai vàng
Mỗi độ xuân về vẫn ghé ngang
Thoang thoảng làn hương đưa trước ngõ
Nỉ non tiếng sáo vọng trong làng
Mỗi niềm thi khách tơ lòng vướng
Thị phú văn nhân bút tích mang
Kẻ sĩ tài hoa hay lãng mạn
Làm sao quên được bóng hình nàng
TƯỜNG TÂM
NGẤT NGÂY TÌNH
Bốn chục mùa đông đã trải qua
Thế mà em vẫn đẹp tươi hoa
Hương dâng môi ngọc duyên đằm thắm
Sắc dậy thân ngà dáng thướt tha
Mây mãi ngày đêm say suối tóc
Tuyết hằng năm tháng đắm làn da
Lao xao sóng mắt vờn trăng gió
Ngây ngất tình anh suốt tuổi già
LÊ VĂN TRỨ
NHỚ THỜI ÁO TRẮNG
( Ngũ độ thanh)
Một chiều bảng lãng bóng hoàng hôn
Trĩu nặng tâm tư cảm giác dồn
Giục giã trong lòng luôn tiếc rẻ
Đếm từng kỉ niệm mãi vùi chôn
Hạ về ngõ đỏ phai mùi phấn
Phượng nở tình xanh đẫm sắc hương
Lặng lẽ ve sầu – chào hỏi khách
Chuyện đời gác bỏ nhũ màu sương
NGUYỄN THANH VIỆT
RƯỢU BÀU ĐÁ
( Thơ mời họa)
Rượu ngon Bàu Đá tiếng xưa nay
Một dạ trắng trong chẳng đổi thay
Hạt ngọc lên men tình nóng ấm
Giọt đời nổi bọt nghĩa nồng cay
Chung niềm chia ngọt tràn ly hưởng
Riêng nỗi giải sầu cạn chén say
Hiếu hỉ lễ nghi luôn góp mặt
Thăng trầm chuyển động tít vòng quay
ĐƯỜNG TRIỀU HƯNG
CHỪA RƯỢU
Anh giã từ em quặn thắt lòng
Đâu còn gắn bó hạ thu đông
Khi lâng lâng quá môi tê tái
Lúc hứng hứng lên má ửng hồng
Lặng lẽ từng đêm trời hóa đất
Say sưa lắm bữa biển thành sông
Giờ còn đâu nữa , em đâu nữa
Nhớ nhớ thương thương ủ giấc nồng
SONG THANH
MỘT THỜI MỰC TÍM
Một thời mực tím thỏa niềm mơ
Lúng túng hỡi người ! Tự bấy giờ
Gió bụi đồi thông vang tiếng hát
Mưa ngàn đỉnh núi thả hồn thơ
Trắng tinh trang giấy đầu đời tặng
Hồng thắm lòng ai cuối cuộc chờ
Ai biết cho ai tình đã vỡ
Mộng còn trăn trở nỗi bơ vơ
HOÀNG ÁNH
NÉT SON
Cát bụi sông hồ chẳng vướng chân
Đường đời nhẹ gót bước phong trần
Trở về quê cũ cùng từ mẫu
Hướng lại tình xưa với cố nhân
Cạn cốc giao lưu hằng kết nghĩa
Đầy trang xướng họa mãi ghi ân
Nét son len bóng trong vườn mộng
Mơn trớn hồn thơ bút tỏa vần
THANH LONG
MIỀN QUÊ
Trên gò ngọan cảnh ngắm đồng xanh
Ruộng lúa đưa hương gié trĩu nhành
Khóm trúc vi vu xào xạc lá
Hàng tre kẽo kẹt lắc lay cành
Trên sông cùng bạn vui trăng sáng
Dưới bến chung thuyền đón gió lành
Cảm cảnh sinh tình thơ ý dậy
Miền quê non nước đẹp như tranh
ĐÌNH THỨ
DUYÊN HỘI NGỘ
Duyên thơ hội ngộ bạn xa gần
Già trẻ đồng sàn chẳng cách phân
Khoái chí đôi câu Anh-Thảo vịnh
Êm tai mấy vận Hải- Hiền ngâm
Câu thơ xướng họa giàu tình cảm
Chén rượu tương phùng đậm nghĩa nhân
Cao thấp cung đàn chung một điệu
Tri âm tri kỉ bạn xa gần
LIÊN ANH
Bình Định ngày 15 – 08 -2016
Biên tập
VÕ TẤN HÙNG