(Bài xướng)
NỬA KHUYA
Ngọn sóng Đường thi cứ dập dềnh
Canh dài thao thức nghĩ mông mênh
Bướm ong chuyện ấy đành hờ hững
Hoa nguyệt khoản kia chịu bấp bênh
Thỏa chút duyên thơ vui thoải mái
Xuôi câu tình tứ lại xông xênh
Trả bài tuy có hơi khuya nhỉ
Lau bút xong rồi thấy nhẹ tênh.
Trần Sửu ĐT: 0913 078 733
Email: transuuvl@gmail.com
DUYÊN TRỜI
Đường đời bươn trải đắm rồi dềnh
Như sóng đại dương mông lại mênh
Bể ái đa đoan nhiều hụt hững
Sóng tình đắm đuối ít người bênh
Tốt duyên tán giỏi thành mê mải
Đẹp phận tài cao hóa vẫn xênh
Thiên hạ có ai không máu nhỉ
Trời trao sở thích cứ tông tênh.
Cấn Văn Thăng
HỌA THƠ
Họa thơ quá khó cứ cứ dùng dềnh
Chọn ý ươm từ lại mấp mênh
Mảng phú non chèo trôi lảng bảng
Thuyền thi vụng lái nổi lênh bênh
Bút nghiên thảo tứ chưa sành điệu
Chữ nghĩa gieo vần lại xốn xênh
Văn hóa giao lưu tình thắm thiết
Xong bài tâm trí nhẹ tênh tênh.
Lê Đức Thu
VUI VUI
Gửi bài bảo họa chớ giàng dềnh
Mất ngủ sáng nào cũng phải mênh
Khổ lắm vợ hay đòi tí toáy
Mệt rồi con dại nói thì bênh
Loay hoay tìm ý câu cho đúng
Lúng túng kiếm từ cái điệu xênh
Khó quá ai sinh ra chữ xướng
Làm mình nghĩ mãi với vần tênh.
Tô Lãm
THƠ QUÁ KHUYA
Đã dập sao anh lại cứ dềnh
Cái mông ai chẳng thích thêm mênh
Đang hờ ong bướm ai còn hững
Được bấp nguyệt hoa chớ để bênh
Vui thoải duyên tình nên chọn mái
Xướng xông thơ tứ gắng tìm xênh
Quá khuya mà cậu còn ham nhỉ
Ấy nhẹ hoan tình tốt mới tênh.
Đỗ Minh Hiếu
NƯỚC DỀNH
Đêm thức lăn tăn ngọn nước dềnh
ngổn ngang lòng dạ cứ mênh mênh
Thuyền con sóng tới đi chao đảo
Ván hẹp nước vào bước bập bênh
Mưa lớn dòng trôi sao dữ dội
Gió to hướng lái chẳng xềnh xênh
Sáng ra sông lặng trời mây tạnh
Vẫn vững tay chèo nhẹ lướt tênh.
Nguyễn Hiền Ninh
TÌNH BUỒN
Gió đẩy mạn thuyền lướt mấp mênh
Mây trôi bèo nổi nước dâng dềnh
Chờ ai ngõ trúc ngồi than thở
Đợi bạn cầu tre đứng bập bênh
Dang dở vần thơ vì hỏng bút
Lỡ làng khúc nhạc bởi sai xênh*
Tình buồn lỗi hẹn lòng trăn trở
Thất thểu dặm trường bước tập tênh.
“xênh” vật dùng gõ nhịp khi hát dân ca cổ
Nguyễn Bá Chính
THƯỞNG NGUYỆT ĐỀ THƠ
Thích dập Đường thi cứ phải dềnh
Ruộng mông thưởng ngoạn mới nên mênh
Bướm hờ việc ấy ôi! Đành hững
Họa đậm trò kia bấp hẳn bênh
Thoải xuống từ vần thêm mát mái
Xuôi lên ý tứ lại càng xênh
Trung tình trao “bạn” ai không nhỉ?
Một chút hương đời nhẹ sạch tênh.
Trùng Phùng
THƠ KHUYA
Thao thức Đường thi dập với dềnh
Khi thì lên xuống lúc lênh mênh
Câu thơ viết dở nghe từng hững
Ngọn bút xoay vần cắm tỉnh bênh
Suy nghĩ thâu đêm câu chẳng trọn
Ngập ngừng suốt sáng ý lênh xênh
Thôi đành gác lại chờ khi khác
Để chút tâm hồn khỏi tấp tênh.
Thịnh Phụng
THƠ KHUYA
Thuyền lướt dòng thơ sóng cứ dềnh
Đêm dài trằn trọc nghĩ chênh mênh
Trúc mai lai láng không suôn sẻ
Tùng cúc lả lơi chịu bập bênh
Liếc mắt đưa tình duyên mát mái
Chau mày thổ lộ phận còn xênh
Hẹn hò ngấn mực trao nguyên vẹn
Bút ngậm ngiên rồi vẫn tập tênh.
Hữu Vịnh
THẪN THỜ
Thổi gió vào thơ cái dếnh dềnh
Thẫn thờ tâm trí cứ mênh mênh
Vườn sau cỏ rậm chim lui tới
Ngõ trước quên then chuột bập bênh
Thăm thú điền viên sao chểnh mảng
Thừa cơ ong bướm dỡn xềnh xênh
Văn hay há phải lo cùn bút
Có ngán chi mà chẳng tấp tênh.
Nguyễn Đức Đào
PHỜ PHẠC MÀ SUNG SƯỚNG
Thao thức néo ghe núi, lại dềnh!
Làm thơ trăn trở với vần “mênh”
Cột buồm đen trũi trăng soi tỏ
Mảng cỏ xanh rì sóng bập bênh
Lựa khéo đầu câu dùng thể “trắc”
Nhấn vào cuối vận chọn từ “xênh”
Thơ ra...phờ phạc mà sung sướng
Cứ muốn đêm mai lại...tập tênh!...
Hồng Đức
TÌNH THƠ
Đường thi đang độ thủy triều dềnh
Thuyền chở thi nhân nhạc xập xênh
Thú đón hình mai đưa với đẩy
Vui chờ bóng liễu bập cùng bênh
Mới say duyên họa đà hưng phấn
Vừa thắm tình thơ đã tấp tênh
Yên Tử gọi về tu tỉnh lại
Trong sương ai thả giọng “mênh mênh”
Tống Tấn Khiên
TẤP TÊNH
Thơ xướng cuối vần với chữ dềnh
Văn chương kiến thức thật mang mênh
Câu từ chọn lọc còn gò ép
Niêm luật kiếm tìm vẫn bập bênh
Được tứ mượt mà sao sảng khoái
Thêm vần mềm mại vẫn xàng xênh
Viết xong bài họa lòng thư thái
Đánh giấc ngủ khì khỏi tấp tênh.
Nguyễn Như Thế
DUYÊN NỢ
Vui với Đường thi lúc đắm dềnh
Thắm tình huynh hữu thú mang mênh
Hoa thơm bạn hỡi sao đành hững
Trái lạ người ơi chớ bập bênh
Cưỡi sóng biển nam thuyền mát mái
Lướt mây trời bắc gió đông xênh
Ở đời ai cũng mang duyên nợ
Nhắm mắt đi rồi thấy lạnh tênh.
Phan Lạc Thịnh
CHƠI ĐÒ HƯƠNG GIANG
(Đồng từ chuyển tứ loạn vận)
Rời bến văn lâu lúc nước dềnh
Trống, kèn, sáo, nhị, phách, đàn, xênh*
Cô kia ca lỗi đào vừa mắng
Cậu nọ đàn sai kép lại bênh
Núi Ngự hiền hòa sương ảo ảo
Sông Hương thơ mộng nước mênh mênh
Chơi thuyền chẳng biết mình say sóng
Cập bến lên bờ bước tấp tênh.
“xênh” vật dùng gõ nhịp khi hát dân ca cổ
Trịnh Thế Hào
TÊNH
Biển cả sóng to nước cứ dềnh
Hoàng hôn buông chiếu nước còn mênh
Cá kình ngược sóng sao mà hững
Thuyền lớn xông pha há chịu bênh
Mát mái thuyền xuôi âu bến ngược
Ngược dòng thuận lái túi còn xênh
Hát câu tình khúc cho vui nguyện
Chút nhọc trong lòng dạ thấy tênh.
Minh Bé
LỜI THÁN
Mình ơi! Chạy ngập suối đang dềnh
Sao cứ thơ ca họa vận mênh
Kêu cứu cháy nhà thì vác bút
Gục đi chống lụt lại cầm xênh*
Đường đời hạnh phúc mong êm ả
Nhịp sống lộ trình bước bập bênh
Nẫu ruột thuyền em đang mắc nạn
Mà chàng cứ sướng tểnh tềnh tênh.
“xênh” vật dùng gõ nhịp khi hát dân ca cổ
Minh Tài
NGO NGOE “tự bạch”
(bài xướng)
Thấy người mời họa cũng xum xoe
Hiểu biết Đường thi chỉ lập lòe
Niêm luật không rành nên bộp chộp
Gieo vần chưa chuẩn hóa le te
Ý thơ ngó đến còn eo hẹp
Câu chữ trông vào những tóe loe
Liều gửi tao nhân vài tứ mọn
Các thầy đừng nhạo tớ ngo ngoe.
Trần Sửu ĐT: 0913 078 733
Email: transuuvl@gmail.com
KIẾN THỨC
Văn chương đâu phải nặn tròn xoe
Kiến thức nào ai có rễ lòe
Chưa rõ đề tài đừng vội chộp
Không thông niêm luật chớ ti te
Đại dương rộng lớn nhìn ao hẹp
Núi lửa cao sâu thấy miệng loe
Chớ nghĩ thi nhân lòng nhỏ mọn
Kém tài xướng họa có mà ngoe.
Cấn Văn Thăng
GIAO LƯU XƯỚNG HỌA
Ngồi ngây nghĩ mãi mắt tròn xoe
Hạ bút họa thơ mực lại lòe
Tứ thảo chưa êm vần tí tóe
Từ gieo không chuẩn ý tò te
Đường thi đụng đến còn be bét
Luật phú coi chừng vẫn té loe
Gửi bạn xem xong mong bỏ quá
Lời mình có vậy chẳng loe ngoe.
Lê Đức Thu
HẾT ĐƯỜNG NGOE
Hành nghề dệt sợi rất cần xoe
Cách nhuộm gia công dễ bị lòe
Khép kín chuyên môn dùng vải tốt
Coi thường kỹ thuật mất tiền te
Hàng thô thất thị nguồn thu hẹp
Của xịn thương trường vốn khác loe
Quyết chí phù gia thành bạc lớn
Làm ăn lạc phách hết đường ngoe.
Đỗ Minh Hiếu
ĐÂU THẸN BÚT
Thơ Đường ham thích phải xăm xoe
Suy nghĩ đầu đau mắt đỏ lòe
Những muốn bằng người chăm học hỏi
Hằng mong vượt bạn cố ti te
Ngôn từ nghiên cứu đà suôn mượt
Đối ngẫu sưu tầm hết loét loe
Gieo vận họa vần đâu thẹn bút
Để xem ai đặt tiếng nghi ngoe.
Nguyễn Bá Chính
NGẨNG ĐẦU NGOE
Có công mài sắt có ngày xoe
Đường lớn thẳng đi mắt chẳng lòe
Có phận thì yên thành đạt lớn
Vô duyên lỡ dở hóa tò te
Lơ là vướng bận nên còn sượng
Dồn lực tiếp vào ắt sẽ loe
Đừng ngại người cao hay thấp nhé
Cũng đành một chuyến ngẩng đầu ngoe.
Bá Bìa
NGỎE NGÒE NGOE
<Vỹ Tam Thanh>
Mở thư ra đọc xỏe xòe xoe
Vài nét Đường thi lóe lỏe lòe
Có phải văn nhân bè bé bẹ
Hay là nữ sỹ tẻ tè te
Nghe chừng câu chữ de dè dẹ
Xét đến niêm vần lóe lỏe loe
Nhắn gửi đôi điều nhe nhẹ nhé
Ấy đừng bảo tớ ngỏe ngòe ngoe.
Thịnh Phụng
NGÔNG NGOE
Ta mong được gọi kẻ ngông ngoe
Cũng thích ngao du thú bịp lòe
Trời chửa phú cho vần kính cổ
Đất vừa ban tặng tứ tò te
Ngôn từ chọn lọc còn be bét
Niêm luật rọi soi vẫn toét loe
Kẻ sỹ muốn nhiều tâm bất lực
Ngẫm nhìn bài xướng mắt tròn xoe.
Tống Tấn Khiên
NGHI NGOE
Xoay vần thơ xướng miệng tròn xoe
Hưng phấn cổ thi mắt sáng lòe
Đường luật mày mò đang chập chững
Thất ngôn học hỏi mới tò te
Niêm vần câu chữ chưa phù hợp
Ý tứ luận đề vẫn éo loe
Thôi cứ đánh liều nhờ bạn chỉ
Biết mình vụng dại chớ nghi ngoe.
Nguyễn Như Thế
CHẲNG DÁM
Nhìn em xinh đẹp mắt tròn xoe
Má phấn môi son tóc đỏ lòe
Duyên dáng thả hồn vang tiếng hát
Dịu dàng buông mộng rộn câu te
Nõn nà trái tiết trên vườn cấm
Ngan ngát hương nhài dưới bãi loe
Bao đấng nam nhi thèm trộm ngó
Đến gần mà chẳng dám nguy ngoe.
Phan Lạc Thịnh
NGO NGOE
Đọc bài thầy xướng mắt tròn xoe
Chữ nghĩa văn hoa ngỡ bị lòe
Hài hước ngón chơi đâu chịu lún
Cợt đùa câu tứ ngẩn tò te
Mấy phen ngẫu hứng còn e bút
Nhiều lúc kiêu kỳ cũng vẫn loe
Xướng họa giao lưu nào có xá
Bạn thơ ai lại dám nguy ngoe.
Nguyễn Đức Đào
ĐÊM RẰM HỌA THƠ BẠN
(Đồng từ chuyển tứ)
Đêm rằm trăng sáng bóng tròn xoe
Ánh điện đèn xe chiếu chói lòe
Chị cuốc thâu đêm kêu cuốc cuốc
Chú gà rạng sáng gáy te te
Đèn nghiêng đổ xuống trang lòe loẹt
Dầu chảy thấm vào chữ loét loe
Thấy chủ vui vì bài họa kết
Đuôi vằn tung tẩy vẫy nguy ngoe.
Trịnh Thế Hào
XUÂN SẮC
Thấy chỉ sờn rồi vẫn muốn xoe
Đường kim mò mẫm mặc cho lòe
Ba toong áo vét khoe hình đỏm
Mũ phớt dày tây tạo dáng te
Dẫu chỉ vai so cùng cổ dụt
Lại còn mông lép với môi loe
Ở nhà dạy dỗ vui con cháu
Trống bỏi làm chi để tiếng ngoe.
Nguyễn Hữu Hạnh
SUY NGẪM
Thơ đường dâu dễ để mà ngoe
Bát cú thất ngôn mới lẽo lòe
Chưa rõ thú chơi nên bập chộp
Không rành luận thực hóa tòe loe
Đàng thi muôn nẻo đâu hèm hẹp
Lỗi viết vạn nơi cũng tí te
Thánh Quát- Thần Siêu, bà Chúa đó
Nào ai đã được đứng xun xoe.
Ngô Hoan
CHẲNG CÒN NGOE
‘
Người chưa thấy tiếng bóng ra xoe
Đèn hậu bật đâu đóm đã lòe
Liền chị áo buông đâu đã chộp
Liền anh giã bạn sáng chưa te
Bắc cầu giải yếm sao chê hẹp
Mẹ mắng nhẫn rơi miệng đã loe
Gửi khách tương như vài nét chữ
Tỷ thề đã biết chẳng còn ngoe.
Minh Bé
NGHIỆP THI CA
Tôi đang tập - họa tứ ngoe ngoe
Liệu phải thi nhân nhã ý lòe?
Có chữ làm thơ như học võ
Không cần câu cá phải dùng te
Vô tình kẻ thẳng thành ra vẹo
Quyết chí nắn tròn chẳng để loe
Cái nghiệp văn chương hồn lãng mạn
Chứ đâu bổng lộc phải sun xoe.
Minh Tài
------------------------------------------
Trần Sửu Chiếu thơ Thạch Thất, biên tập