HỘI LÀNG
Trống giục, người chen … hội thật vui
Kiệu vàng, nghinh phụng, tiếng muôn nơi
Hai bên bửu, lọng , uy văn võ
Bốn phía cờ, hoa, lộng thế thời
Truyền thống quê hương trung hiến rạng
Công ơn Đức Thánh nghiệp danh ngời
Bao năm vẫn đó con dân Việt
Ân nghĩa thấm sâu mỗi cuộc đời.
KHAI BÚT XUÂN QUÍ TỴ
Xuân đã đến rồi đó bạn ơi
Cùng nhau ta hát khúc xây đời
Đào mai thắm sắc vươn mầm biếc
Sông núi xanh màu trải nắng tươi
Trai gái dập dìu tình thắm thiết
Xóm làng nhộn nhịp tiếng vui cười
Sương gieo tí tách như thầm thĩ
Thức dậy trong tim, một bóng người …
ÂN ĐỨC PHẬT
Đức phật thiêng liêng giữa đất trời
Chúng sinh phổ độ tiếng muôn đời
Tuệ thông kim cổ … nơi nơi tỏa
Đức sáng non sông … chốn chốn phơi
Bể ải băng qua … bao phận đẹp
Nguồn ân thấm lại … lắm hoa tươi
Bồ đề tỏa bóng trùm xanh mát
Phật tử, tín đồ … thỏa trí ngơi…
CHU VĂN AN
Người đời kính trọng Chu Văn An
“Thất trảm sớ” dâng trị kẻ gian
Nhà giáo muôn đời danh sáng chói
Cửa quan một thưở tiếng trung thần
Thanh trì sinh dưỡng người tài đức
Văn Miếu tôn thờ bậc nghĩa nhân
Nguyên khí quốc gia, dòng Lạc Việt
Sống cùng non nước, giữa lòng dân.
Tác giả : Nguyễn Đình Sơn
Địa chỉ : An Khánh- Hoài Đức – Hà Nội.
Sđt : 0433 216 027
CỤ NGUYỄN NHAM
“Làng Vĩnh Lộc - Phùng Xá”
Thủ vĩ ngâm
Hoằng Tín Đại Phu Thượng Bảo Khanh
Sinh thời hiếu học lại tinh hanh
Bốn bia soạn thảo còn thơm tiếng
Ba tỉnh làm quan mãi xứng danh
Phụ tử đồng triều song tiến sĩ
Gia đình khoa bảng nhất kinh thành
Ngàn năm Văn Miếu lưu danh tích
Hoằng Tín Đại Phu Thượng Bảo Khanh.
Kính tác
TRẠNG BÙNG PHÙNG KHẮC KHOAN
Hiền nhân chính trực giỏi luân kinh
Nước đục làm sao xứng cá kình
Đạo học vì dân ,tôn trí thức
Đường quan giúp nước, trọng nhân sinh
Hán nôm, kinh điển, thơ ngời sáng
Lý số, lão trang, sấm rõ tinh
Sử sách muôn đời lưu dấu tích
Xứ Đoài mãi mãi hưởng ân vinh.
ĐẾN XỨ THANH
Ngày hội thơ đường đến đất Thanh
Ngắm dòng sông Mã nước trong xanh
Kìa đồi Quyết Thắng còn tô thắm
Đây chốn Hàm Rồng mãi xứng danh
Xứ sở anh hùng ngời chiến tích
Quê hương hiếu học rạng công khanh
Thi nhân quyến luyến lòng không nỡ
Xa một miền quê đẹp tựa tranh.
Kỷ niệm ngày đi dự hội thơ
17 – 3 – 2013
TÍCH XƯA TÂY PHƯƠNG
Tây Phương danh địa tự ngàn xưa
Câu Lậu - buộc trâu cũng đã thừa…
Bóng nguyệt muôn đời soi đỉnh tự
Cửa thiền vạn thủa khói nhang đưa
Cao Biền yểm huyệt nào song chửa
Hồng Cát luyện đan đã được chưa
Khen bậc kỳ nhân nào tạc tượng
Hỏi vàng phật dấu đã ai thưa.
VỀ YÊN TỬ
Ai về Yên Tử ngắm thiên nhiên
Khéo thấy người xưa dựng cửa thiền
Vách đá chênh vênh vờn gió lướt
Lối mòn khấp khểnh rỡn mưa xiên
Trời cao ước độ tầm tay với
Đất dưới trông xa mấy núI chiền
Một chốc quên mình nơi cửa phật
Tưởng rằng đang ở chốn thần tiên.
ĐẾN CỔNG TRỜI
Anh dẫn em đi đến cổng trời
Qua hai chặng cáp cảnh chơi vơi
Gió ngàn vi vút cây ẩn hiện
Mây núi âm u lối mịt mờ
Ngước mắt trông lên trời mấy thước
Trộm nhìn xuống dưới đất dăm cơi
Thập phương du khách về Yên Tử
Chưa đến cáp cheo tiếc cả đời.
LẼ ĐỜI
“Vịnh cây cau quả đỏ”
Vỗn dĩ sinh ra chẳng thể còng
Chỉ vì phải tránh mái đao cong
Khum mình tạo thế thành huyền vũ
Ngả bóng xòe ô tựa dáng long
Được tiếng chăng nhờ nơi cửa thánh
Thơm danh là bởi chỗ nhang đăng
Thế thời uốn nắn theo dòng chảy
Khiến nỗi cây cau cũng bị còng.
XUÂN TIẾT KIỆM
Định là Quý Tỵ tết ăn to
Tiện thể mua luôn tạ thịt bò
Gà chọi vài bu xào xả ớt
Lợn rừng mấy chú gói giò- kho..
Mực khô răm yến ăn bằng chán
Rượu ngoại ba xe uống -biếu- cho
Bỗng sáng vợ rằng thôi tiết kiệm
Hãy dành kinh phí để in thơ.
Quý Tỵ Niên
HÒN TRỐNG MÁI
Trống mái hai hòn nói chẳng sai
Ngàn thu giấc mộng muốn nhau hoài
Ông mai sao nỡ lòng chia cắt
Bà mối cớ chi lại tách hai
Nhật nguyệt dọi soi trơ đá bạc
Nắng mưa dầu dãi nỗi bi ai
Chôn chân đứng lặng mòn thân đá
Biết đến bao giờ để có thai ?
TÌNH CHA
Sâu nặng tình cha tựa biển khơi
Quanh năm vất vả chẳng một lời…
Vì con cha đợi từng ngày đợi
Con sống nên người cha thảnh thơi
* * *
Tình cha cao cả lắm con ơi
Cha bán mồ hôi cho đất trời
Bán tấm thân gầy cho giá rét
Hỏi rằng tình ấy tát nào vơi
* * *
Cha dựng căn nhà che nắng mưa
Cho con đầm ấm phút giao thừa
Cho con chỗ dựa khi vừa lớn
Cho cả cuộc đời con biết không
* * *
Một mai tia nắng hẩng vầng đông
Con hãy nhớ công kẻ tưới trồng
Từ lúc cây non còn bé nhỏ
Đến khi cây được chổ đầy bông.
TỰ CHÀO
Thấm thoắt thời gian ngoại tứ tuần
Nghoảnh đầu nhìn lại lắm gian truân
Nắng mưa nay đã chùm thiên hạ
Sương gió giờ đây đủ chốn trần
Đỉnh dốc xe đang đà trượt bánh
Cuối đường ai biết chốn dừng chân
Ở đời hãy nhớ Tâm là gốc
Ắt sẽ nên thơ một kiếp nhân.
ĂN MÍA
Một khúc đoản côn đứng mép ao
Quanh bờ cạm kẹp vẫn đâm vào
Tan xương nát thịt mà còn thú
Chầy xác gãy mình cứ muốn nhao
Khi thích dập dồn cho đỡ khát
Lúc buồn rền giữ để làm cao
Ăn nhiều ắt sẽ sinh đau miệng
Thử hỏi anh hùng hiểu tại sao.
TỰ SỰ
Bố bỏ theo người mấy chục năm
Dăm thì mười họa mới về thăm
Gian truân đời mẹ bao ngày tháng
Vất vả thân con một kiếp tằm
Sớm với bay xoa thêu dấu X (ich)
Tối về nghiên bút dệt lời văn
Mòn dao vạt xẻng không cùn bút
Chẳng được như là cũng tiếng tăm
VỊNH ĐÀN CHÓ
Một thân chó mẹ bốn con non
Chóp chép tranh nhau cái vú tròn
No bụng rỡn đùa nằm chỏng gọng
Đói mồm hớt hải chạy lon ton
Thịt thà ném xuống đều ăn hết
Xương xẩu quăng ra cũng chén ngon
Mặc chủ nghèo hèn hay phú quý
Trung thành lòng ấy thật vàng son
LŨ VỊT
Khốn khổ vì mầy lũ vịt ơi
Làm tao vất vả chẳng nhàn hơi
Sáng ra banh mắt thèm ăn cá
Tối đến sẩm sờ cũng muốn xơi
Ruộng muống đang non vào dẫm nát
Ao cần vừa cấy đến thi bơi
Cờ lau một phất xô nhau chạy
Bỏ lại sau lưng tiếng ới trời.
Ngô Đình Hoan
Chiếu thơ Đường luật
Thạch Thất, Hà Nội