Đầu tiên xin giới thiệu bài thơ Vĩnh biệt Bạn thơ của Ban Chủ nhiệm CLB thơ Đường Hà Nội
Vĩnh biệt Bạn thơ
Số phận biệt ly bởi đất trời
Mây sầu, gió thảm , Duy Hùng ơi !
Bốn phương tạo hóa lòng chua xót
Đôi ngả âm dương dạ rối bời
Buồn lẻ cánh cò sao kể xiết
Nhớ cùng thi bá cứ đầy vơi
Người đi thơ vẫn bên con cháu
Trả nợ nước non, trả nợ đời .
Hà Nội ngày 24 tháng 4 năm 2013
Ban Chủ nhiệm
Sau đây là chùm thơ của Nguyễn Duy Hùng
UỐNG TRÀ TIÊN
Đồng thổi gió, thuyền vào núi biếc
Nón buông mây mắt dõi sen hồng
Hé đài hoa ướp hương chè Thái
Để buổi mai thưởng cách Á Đông
Chim gọi sớm chèo khua bến ngọc
Bình nâng nghiêng lá dốc sương trong
Môi nồng dịu rót trà mời khách
Tay búp măng, cô gái kén chồng.
KHÚC THIÊN THAI
Thổi khúc Thiên Thai sáo mục đồng
Lan đồi cỏ mượt lướt mênh mông
Chèo khuya bến ngọc nao trời thẳm
Hạc vỗ non vang ảo cõi không
Phách giục xiêm bay dâng đào thắm
Sênh dồn rượu đổ ướp môi nồng
Nhớ trần gạt lệ chia ân ái
Trở lại lau reo lạnh cõi Bồng.
ĐƯỜNG DUYÊN
Tặng em Nguyễn Thị Hiển
Bước đầu công cán tới sơn khê
Non nước như tranh trải bốn bề
Con suối thiên duyên phơi cảnh lạ
Nhịp cầu mai mối vẽ hồn quê
Núi xanh một dải chiều nghiêng bóng
Đồi thắm dăm cô mải hái chè
Giữa đám có nàng như cổ tích
Miệng cười trồng đá bước say mê
Kiêu sa cô gái chốn sơn khê
Giữa cõi Đào nguyên nắng bốn bề
Ánh mắt ngây thơ khơi bến mộng
Lòng người dào dạt dậy cung Nghê
Cỏ hoa dan díu dăng đường tới
Non nước nao nao khuất lối về
Tiên nữ hái chè không ở lại
Đi vào muôn bước chợ chiều quê
Theo vào muôn bước chốn sơn khê
Xanh ngắt mê cung ngập suối chè
Chen gót ngàn phương nơi đất khách
Tìm nàng tiên nữ xứ đồng quê
Khói lam tan chợ người dần vắng
Đâu nón nghiêng vai tóc chửa thề
Trăng nhé trăng lên làm quán đợi
Hồn tôi gửi lại cõi say mê.
Thôn Trì - Hè 1964
BỂ DÂU
Từng người dạt sóng bể dâu xa
Còn đó đồi trơ mấy nếp nhà
Cô gái ra đi không trở lại
Mây ngàn thương nhớ mãi về qua
Hồ xưa phơi thắm màu non nước
Suối vắng chen nồng sắc cỏ hoa
Cảnh cũ chiều buông đâu bóng cũ
Thuyền buồn trên bến khói sương pha.
QUA BẾN ĐÒ XƯA
Chẳng có chèo khua tan mặt gương
Ai hay đây nhỉ dòng sông Hương
Đất trời xao xuyến say làn biếc
In bóng người đưa quan gợn sương
Cổ độ người sang vội vã về
Đò chiều như hỏi bước xa quê
Cố đô tắt nắng sao còn đó
Trên bến ngày xưa vạn ước thề
Chẳng đợi đò ơi một quãng đưa
Chẳng lời để lại bến đò xưa
Ngập ngừng ánh mắt chèo quay lái
Bóng núi tan vào sắc áo mơ
Còn lại vầng trăng kể thoại huyền
Xửa xưa trên núi có bày tiên
Se tơ hồng thắm gieo dòng suối
Chảy xuống Hương Giang bể hẹn nguyền.
Qua Huế năm 1976
DUYÊN PHẬN
Ván đã nên thuyền phận đã xong
Theo duyên lênh nổi ngược xuôi dòng
Khi thì dào dạt cơn mưa hạ
Lúc lại nồng nàn cái rét đông
Ngược nước chàng say ôm gối phượng
Thuận buồm em thích ngả lưng ong
Cung vua phủ chúa âu cùng thế
Nhắn nhủ ai ơi nhé! Lấy chồng.
ĐÊM HOA YÊN
Bước trần quên ngủ ngắm Hoa Yên
Vũ trụ giăng sao trước cảnh chiền
Rừng trúc ngàn xưa reo bất tận
Một vầng trăng cổ giãi vô biên
Đêm thâu cảnh tịch âm thác đổ
Gió lộng chùa rêu lặng mõ thiền
Như gột bụi đời mưa chợt thoảng
Lòng người say dắm nước non tiên.
Nguyễn Duy Hùng
(1943-2013)
Cầu Đơ – Hà Đông = Hà Nội