DỆT MỘNG ĐỜI
Biển biếc dâu xanh dệt mộng đời
Trùng phùng huynh hữu chén đầy vơi
Tằm say rút ruột vương lòng nhớ
Biển thẹn triều dâng nhả sóng chờ
Nam Định tơ vàng ươm mộng đẹp
Hà Tây lụa thắm đáp lòng thơ
Thương nhau cùng giữ câu thề nguyện
Trọn kiếp xa xôi vẫn mãi chờ
TỰ NGẪM
Hai bảy xuân xanh đắng một thời
Mảnh tình nho nhỏ những đầy vơi
Đôi nhành mai mảnh trên thân cội
Một bóng chông chênh giữa đất trời
Buộc bụng thắt lưng qua sóng cả
Cam lai khổ tận giữ tình người
Đào mơ đua nở sai hoa trái
Sáu chục thu đời vẫn thắm tươi!
NHẶT THU RƠI
Heo may xào xạc lá thu rơi
Một cánh chim bay lạc cuối trời
Viễn khách tìm về nơi bến đợi
Mình tôi tha thẩn nhặt thu rơi!
NHỚ AI
Đêm đêm trằn trọc nhớ về ai
Nhắm mắt quên đi cứ mộng hoài
Gối chiếc chơ vơ mi ướt đẫm
Chăn đơn lạnh lẽo sắc tàn phai
Ngày ngày ngơ ngẩn trông tin bạn
Tối tối mơ màng đợi nắng mai
Đã nguyện vươn mình trong bão táp
Sao còn da diết nhớ về ai?
TỦI LÒNG EM
Trong rèm thổn thức tủi lòng em
Nắng hạn chờ mưa đến khát thèm
Cửa động, xem ai? Ra chị gió
Mành lay, ngỡ bạn? Hóa người tiên
Hoài công trang điểm, tô mình ngọc
Phí sức vun trồng ủ dáng sen
Tiên giới có còn dư chỗ đứng
Thương em tìm cách đón em lên!
DẤU LÌA NGÓ Ý – CÒN VƯƠNG TƠ LÒNG
( Khoán thủ)
DẪU cố quên đi trận bão lòng
LÌA đàn tan nghé tủi phòng không
NGÓ non dễ gãy, đời dâu bể
Ý ngọc không hoen, phận sáng trong
CÒN nợ má hồng gieo bão tố
VƯƠNG lòng quân tử dẹp cuồng phong
TƠ hồng, bà Nguyệt se không chắc
LÒNG mãi khôn vơi, lệ ngấn tròng
CHỜ ĐIỆN THOẠI
Đã bảo phôn ngay, sao bặt tin
Để em trông ngóng ngẩn ngơ tìm
Biển sông thăm thẳm san tăm cá
Nam Bắc mịt mù xóa bóng chim
Ngày rạng bâng khuâng tình vẫn gọi
Canh tàn nhung nhớ dạ khôn kìm
Dù xa vẫn giữ lòng son sắt
Gói trọn hình ai, trong trái tim
ĐẾN HỘI CÙNG ANH
Ngày xuân em đến hội cùng anh
Cảnh sắc thân thương đẹp tuyệt trần
Bát ngát đầu thôn dâu biếc bãi
Xùng xình khung cửi, lụa mềm sân
Lời thơ đằm thắm ngân dìu dặt
Giọng hát ngọt ngào vọng ái ân
Đã bén duyên nhau xin gửi trọn
Hồn thơ làm kỷ vật tình xuân
TRÊN DÒNG YẾN
Thượng tuần lơ lửng mảnh trăng vơi
Suối yến nên thơ khéo gọi mời
Thi sĩ thả hồn theo gió núi
Mái chèo rẽ sóng ngược dòng trôi
Bồng bềnh mây vắt ngang sườn núi
Ngào ngạt hương bay khắp đỉnh đồi
Say cảnh quên rằng đêm đã muộn
Thuyền về chở nặng ánh sao rơi!
HOA BẤT DIỆT
Nơi ấy Trường sơn đất cỗi cằn
Chỉ loài hoa dại sắc bằng lăng
Yêu em, anh tặng nhành mua tím
Gửi cả vào hoa một sóng tình
Em nhận hoa lòng ngập xốn sang
Biết rằng anh gửi cả niềm tin
Thương anh muốn nói, lời e ấp
Hoa tím chung tình hai trái tim
Hoa dại điểm tô khắp núi đồi
Xuân về hoa cứ mãi sinh sôi
Để anh gửi trọn tình thương nhớ
Mua vẫn tươi màu, tím chẳng vơi!
Trường sơn 26/3/2009
TÂM SỰ CỦA CHỨC NỮ
Gió thồi, mưa tuôn nát cõi lòng
Trông về “ nơi ấy” chuyện đâu xong
Tối, ngày phòng lặng chuông im tiếng
Năm, tháng bặt tin lệ ngấn tròng
Bút viết biếng cầm, khô nét đợi
Thơ rơi lười nhặt biếng vần mong
Ngưu Lang chàng hỡi ngàn xa cách
Đành để cho đời phán đục trong
Mai Tuyết Nghĩa
Chiếu thơ Ưng Hòa – Mỹ Đức
XUÂN CẢM ( 1 )
Bốn mùa tám tiết lại qua đi
Khắp chốn vườn xuân trỗi dậy thì
Lộc nhú hoa cười người trẻ lại
Thế gian đầy ắp kẻ tình si
Xuân đến xuân đi luật đất trời
Muôn đời vũ trụ vẫn rong chơi
Nhân sinh cõi tạm nơi trần thế
Hãy sống vui tươi rộn tiếng cười
Mai đây trọn kiếp áng mây bay
Dẫu có sang hèn cũng trắng tay
Cát bụi xoay vần về cát bụi
Càng yêu cuộc sống thế gian này
XUÂN CẢM ( 2 )
Mỗi sáng hân hoan đón mặt trời
Đêm về thanh thản ngắm sao rơi
Lắng nghe nhịp thở đời khôn dại
Chưng cất đắng cay để ngọt bùi
Lại một mùa xuân hẹn ước vui
Trăm hoa đua nở sắc xuân tươi
Mỗi người hãy tự soi tâm trí
Ta đã làm chi giúp ích đời ?
Ta hãy làm chi giúp ích đời ?
Tưởng chừng đơn giản khó ai ơi !
Lợi danh hai tiếng đầy ma lực
Cuộc sống bon chen một cõi người
Lê Hữu Hợp – Hà Nội