THƠ SAY RUNG CẢM
BIẾT BAO HỒN NGƯỜI
(Khoán thủ)
Thơ của thi nhân xao xuyến lòng
Say từ xuân hạ tới thu đông
Rung nhiều kẽ tóc người mong nhớ
Cảm lắm đường tơ kẻ đợi trông
Biết mấy khách văn lòng thổn thức
Bao chàng lãng tử dạ hoài mong
Hồn như hoang lạc miền mê đắm
Người tựa chơi vơi giữa khoảng không…
XÓT XA
Dẫu đã lâu rồi xa lắm em
Vẫn không quên được dáng ai mềm
Quanh năm chỉ nói lời trong trẻo
Suốt tháng luôn buông tiếng dịu êm
Cứ ngỡ bên nhau vui nắng sớm
Nào ngờ ly biệt buốt sương đêm
Em đi để một trời hưu quạnh
Nhớ lại tình xưa xa xót thêm!
LỜI CÔ PHỤ
Mê mải anh đi khắp mọi miền
Có còn biết được cảnh tình em
Trào dâng nhung nhớ khi chiều tối
Chất chứa tủi hờn lúc nửa đêm
Đôi lúc ngỡ anh về trước ngõ
Nào hay gió lạnh lướt qua thềm
Gió đừng thổi nữa - mòn hiu quạnh
Yên để mình em khóc chút duyên!
KẺ SAY THƠ
Quanh năm suốt tháng chỉ say thơ
Gõ máy cả ngày tay cứng đơ
Mộng mỵ trông như người lạc lối
Mơ màng nhìn giống kẻ khù khờ
Đăm chiêu đến sáng lòng chưa tỉnh
Trăn trở thâu đêm dạ vẫn mơ
Thơ viết vừa xong , xem lại bỏ
Quá mê thi phú sống lờ đờ!
Xuân Lộc - Hà Nội
CHẲNG DÁM HÔN
Bồ kếp hương thơm sợi tóc bay
Muốn hôn nhưng lại chỉ cầm tay
Bởi chăng anh vẫn còn chưa dám
Chưa dám nhìn em má đỏ hây
Chưa dám nhìn em má đỏ hây
Trái tim hoà nhịp ngất ngây thay
Thẹn thùng chẳng nói câu gì nữa
Để lúc xa nhau nhớ tháng ngày
Để lúc xa nhau nhớ tháng ngày
Nhớ về quê lúa tuổi thơ ngây
Bâng khuâng man mác lòng lưu luyến
Nhút nhát cho nên mới thế này
Nhút nhát cho nên mới thế này
Mặc dầu lòng đã quá mê say
Cây đa bến nước còn in dấu
Nhớ mãi Minh Phơ tuổi dại ngây
Nhớ mãi Minh Phơ tuổi dại ngây
Truyền nhau hơi ấm nóng bàn tay
Nhớ em lại thấy lòng da diết
Bởi tại “hòm hôn” đã chất đầy.
Nguyễn Phú Hiền
Long biên
NHỚ CÁC ANH
Nắng vàng trải khắp chốn Mường Thanh
Năm chục năm qua, viếng các anh
Bốn mộ khai hàng, còn có họ
Bao ngôi tiếp lối, vẫn vô danh
Đồi trên phượng đỏ, hoa đang thắm
Thung dưới hố sâu, cỏ đã xanh
Bia muốn đủ tên thầm nhắc nhở
Cám ơn, ai đó... tấm lòng thành.
Lương Văn Trước – Long Biên