NHỚ CÂU CA DAO (*)
(Khoán thủ lẩy ca dao)
ĐỂ có tiền nuôi mẹ đã già
EM còn gồng gánh, phải bôn ba.
ĐI Nam về Bắc lo đồng bánh
CHỢ Thượng chợ Dâu kiếm tấm quà.
KẺO sợ mai kia người mẹ yếu
MÀ lo sắp tới các em xa.
CHỢ đang còn họp em cần đến
TRƯA lắm chàng ơi buông áo ra…
Xuân Lộc
(*) “Chàng ơi buông áo em ra
Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa”
NHỚ CÂU CA DAO(*)
PHẢI liệu chăm nom mẹ tuổi già,
DUYÊN tình đành tạm lắng âm ba.
CHỒNG phơi nắng đổ lo thang thuốc,
VỢ đội mưa sa liệu bánh quà.
NGÀN vạn bao đầy qua quãng vắng,
NĂM mười gánh nặng vượt đồng xa.
VẪN hằng thao thức đêm ngày ngóng,
CHỜ tiếng cười vui mẹ vọng ra.
Pham An Hòa
*Sông dài cá lội biệt tăm,
Phải duyên chồng vợ ngàn năm vẫn chờ
NHỚ CÂU CA DAO(*)
CHỮ trung giữ trọn đến khi già,
HIẾU thuận đàn con đón mẹ ra.
PHẦN bố lo đền ơn đất nước,
MẸ dành gửi tặng lẵng hoa quà.
ĐÔI bên hẹn ước không chao đảo,
TA bạn kết giao chẳng xót xa.
CHỮ nghĩa muôn đời đều quý trọng
TÌNH người đầm ấm khúc thu ba.
Kinh Quốc
(*)Chữ trung thì để phần cha
Chữ hiếu phần mẹ đôi ta chữ tình.
SOI GƯƠNG
(Thơ vui)
Đối diện trước gương một gã quen
Mông lung nghĩ mãi chẳng ra tên.
Hai hàm răng xỉn nhìn không phẳng
Đôi mắt lồi to ngó chẳng duyên.
Vuốt má - y làm theo vuốt lại
Sờ râu - nó bắt chước sờ liền.
Là ai , trông cũng hao hao tớ?
Lão phá lên cười tựa kẻ điên!
Xuân Lộc
SOI GƯƠNG
Ngó nghiêng một lão muốn làm quen
Hỏi mãi là ai chẳng nói tên
Đẹp mã thằng cha trông lịch lãm
Thanh tao lão ấy ngó tươi duyên
Mỉm cười nhái lại trông y hệt
Nheo mắt làm theo ngó giống liền
Tức quá vung tay cho cú đấm
Gương tan máu chảy hoá mình điên ...!
Lê Kinh Huyền
XEM ẢNH
Trông vào ngờ ngợ, thấy hơi quen,
Nặn óc xoa cằm cố nhớ tên.
Chẳng phải tay Hùng thường mất nết,
Không là gã Dũng vẫn vô duyên.
Đầu mà không tóc thì y thật,
Miệng nếu thêm râu sẽ hệt liền.
Chợt nhớ ta xưa thời áo trắng,
Khi còn thơ dại, lúc chưa điên.
Pham An Hoa
AI KIA ?
Nhìn đi nhìn lại… rõ là quen
Hẳn hắn gần đây, chẳng rõ tên
Nọ trán rô rô trông thật bướng
Kìa răng khênh khểnh rõ là duyên
Nắm tay giơ đấm , y giơ lại
Dương mắt trố lên , hắn trố liền
Hỏi vợ: “Rằng ai trong chỗ đó?”
Nhe răng vợ bảo : “Lão này điên ! ”
Lều thơ Trọng Nghĩa
ẢO ẢNH
Nhìn xem ngó kỹ thật là quen,
Nhưng chẳng tài nào nhớ nổi tên
Đểu cáng thì thôi, tia mắt nháy,
Tươi vui ra phết nét cười duyên
Hắn luôn sững đó nghênh ngang lạ.
Mình có làm chi bắt chước liền.
Như thế là sao, xin cắt nghĩa
Giữa hai người phải có ai điên!
Dương Hồng Kỳ
CHÁN RỒI…GƯƠNG MẶT…
Chán ròi…bộ mặt…đã thành quen
Sao chẳng ra hồn…giống cái tên ?
Từ trẻ biết rằng không có hậu
Về già càng thấy chỉ vô duyên
Cố cười làm dáng - Bưng mồm vội !
Nhịn mếu sửa hình - Bịt mắt liền !
Thôi trót hình hài cha mẹ đẻ
Đấm bừa gương vỡ…có mà điên !
Minh Tâm Đô