SÓNG BẠC ĐẦU
Cúi xuống mái đầu năm
mươi tuổi
Ngại em còn trẻ quá để
yêu tôi.
(Chim Trắng - Chút thu
Hà Nội - 1993)
Dẫu rằng biết đã tuổi
năm mươi,
Xướng họa thơ nhau bởi
mến người.
Tứ rất trẻ trung tình ý
gợi,
Vẻ sao duyên dáng mắt
môi cười.
Trái tim vô cớ rung sai
nhịp,
Lời nói bâng quơ hẹn đẹp
trời.
Bão táp phong ba từng
đã trải,
Bạc đầu bể ái sóng đầy
vơi…
30/9-2015
LỜI TÁC GIẢ:
Trích đoạn liên quan đến
bài thơ trên: VÀI LỜI VỀ KINH NGHIỆM VIẾT THƠ PHÚ ĐẮC đăng trên THƠ ĐƯỜNG NHUỆ
GIANG số 13 quý I/2018, tr. 26 của Trần Hùng (Trần Kiều Am):
" Đọc thơ Chim Trắng,
bài “Chút thu Hà Nội”, thể thơ tự do, có một câu mà tôi rất tâm đắc:
“Cúi xuống mái đầu năm
mươi tuổi,
Ngại em còn trẻ quá để
yêu tôi”
Lúc đầu ghi lại câu này
chỉ là do cảm nhận đó là câu thơ hay mà mình thích; đọc đi đọc lại, chợt nghĩ,
vậy “Em” hay “Tôi” năm mươi tuổi? Nếu Tôi năm mươi tuổi, cúi xuống gần Em còn
“trẻ quá” thì Em chỉ khoảng 20-25 tuổi, tức là chỉ bằng nửa tuổi Tôi thôi. Nếu
Em năm mươi tuổi, thì Tôi phải chừng 70-75, tức là gấp rưỡi tuổi Em, thì mới có
thể nói Em “trẻ quá”. Nghĩ thế theo kiểu vơ vào, lại hợp với tuổi mình, tâm trạng
mình, nên tôi chọn cách tính tuổi thứ hai.
Người đã ngoài 70 tuổi
thì đầu bạc là đương nhiên, nhưng biển cũng có sóng bạc đầu và lòng người chứa
cả bể ái. Với những liên tưởng cần thiết, chuẩn bị dữ liệu tạm đủ, cảm thấy có
thể chấp bút, tôi phác ra hoàn cảnh và nhân vật cụ thể để viết thành bài phú đắc.
Xin mời đọc “Sóng bạc đầu”*.
Trần Hùng (Trần Kiều Am)