GỬI ĐẢO ANH HÙNG
(Họa bài GỬi NGƯỜI LÍNH ĐẢO trên trang chủ)
Đảo yêu đất nước của Tiên Rồng
Rào dậu bao đời ở phía Đông
Song Tử Tây mưa gào bão cuốn
Trường Sa Lớn gió táp mây lồng
Tuần tra bờ biển sương giăng lạnh
Canh giữ biên cương lửa ủ nồng
Đất mẹ còng lưng gồng biển lớn
Đảo ôm tròn thế núi hình sông.
PHAN THỊ THANH MINH - HÀ NỘI
xướng:
NGÀN XƯA ĐÃ ĐỊNH
Cánh chim Hồng Lạc mấy triều vương
Từ thuở người khai mở lối đường
Vàng đá chưa phai hồn lệ sử
Kiếm cung còn tạc dấu quê hương
Cổ kim mấy lớp sầu dâu bể
Vó ngựa bao phen dậy chiến trường
Hùng khí nước Nam kinh bóng giặc
Ngàn xưa đã định-Trời riêng phương.
MẶC PHƯƠNG TỬ
Họa
RẠNG MUÔN PHƯƠNG
Khai quốc từ xưa trải mấy vương
Thời nào cũng chỉ một con đường
Bình thiên,lập địa tôn dân tộc
Mở lối,xây nền giữ cố hương
Thắng bọn xâm lăng ngời đất nước
Đuổi quân đế quốc dậy sa trường
Ba miền thống nhất chung bờ cõi
Quê mẹ Việt Nam rạng bốn phương.
PHAN THỊ THANH MINH
xướng:
NHỚ VỢ (1)
Trăng đâu lạc bước ngó qua song
Thấy chỉ mình ta có thẹn thùng
Đâu phải lò hương xưa nhợt nhạt
Mà sao hơi gió lạnh vô cùng
Gối phai mùi tóc không phai nhớ
Áo thiếu hơi em chẳng thiếu nồng
Úp mặt ngỡ ngàng măn vú gối
Bên ngoài trời đã dợm sang đông.
KHA TIỆM LY
Họa
TÌM VỢ
Bước tới nhòm qua cửa chấn song
Tự nhiên nào phải thẹn và thùng
Anh đây,nỏ sợ răng còn tránh
Em đó,đang mong muốn ở cùng
Nát cỏ bên thềm, chờ thấm lạnh
Mòn giày quanh lối, đợi chưa nồng
Bóng hồng thấp thoáng qua sân rộng
Muốn chạy ào vô buổi chợ đông.(1)
PHAN THỊ THANH MINH
(1)Ngạn ngữ:"Trai khôn tìm vợ chợ đông"
xướng:
NHỚ VỢ ( 2)
Mấy chục năm rồi mới ngỡ đây
Đèn khuya,dầu cạn vẫn châm đầy
Áo may kỷ niệm hơi còn ấm
Ảnh phủ thời gian má vẫn hây
Nửa kiếp vắng mình bao nỗi nhớ
Suốt đêm cùng rượu mấy cơn say
Bỗng thèm môi mọng em mời thuốc
Lặng lẽ trên bàn hương khói bay !
KHA TIỆM LY
Họa
THỜ CHỒNG
Trên ban hình ảnh mãi cười đây
Lệ đẫm mắt ai chan chứa đầy
Còn nhớ thì thầm tai nóng hổi
Sao quên âu yếm má hây hây
Trẻ trai chinh chiến thường xa vắng
Già lão nhàn hưu vẫn đắm say
Hai ngả âm dương đành cách trở
Hẹn ngày trăm tuổi lại cùng bay.
Phan Thị Thanh Minh – Hà Nội